Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 221: "Cô Bé Là Người Yêu Của Cậu?" 3

Cố Di Gia nhìn anh ấy bận rộn, giống như mãi không rảnh rỗi, không khỏi có chút buồn cười.

Cô luôn cảm thấy anh trai mình rất có tiềm năng làm vợ hiền, chỉ cần anh ấy ở nhà, gần như tất cả việc nhà đều do anh ấy lo liệu, ngay cả quần áo anh ấy cũng giặt giúp bọn họ.

Cố Di Gia không hề ngượng ngùng, anh trai cô giúp cô giặt quần áo là việc nên làm.

Cố Di Gia ngồi ở dưới hiên nhà hóng gió nhẹ, nói: "Anh cả, anh siêu thật đó, mọi việc trong nhà đều bị anh ôm hết, về sau nếu em muốn tìm người yêu, em cũng muốn tìm một người giống như anh vậy!"

Không biết làm việc nhà, cô sẽ không cần người đó. Cố Minh Thành rất vui vẻ: "Thật sao? Gia Gia quả nhiên là rất tinh mắt."

Trong lòng anh ấy thầm nghĩ, thằng nhóc Phong Lẫm kia chắc chắn sẽ không có khả năng như được anh, ở nhà cái gì anh ấy cũng làm. Phong Lẫm nhìn giống loại người sau khi về đến nhà là làm ông lớn, chắc chắn sẽ không làm việc nhà.

Ừ, hẳn là em gái sẽ thấy ngứa mắt với Phong Lẫm. Anh ấy có thể yên tâm được rồi.

Cho đến khi khu nhà tập thể trở nên yên tĩnh, Cố Minh Thành dẫn em gái ra ngoài.

Cố Minh Thành thật sự không nhịn được, vội vã hỏi: "Bác sĩ Hồ, cơ thể em gái tôi... có thể chữa khỏi không?" Cố Di Gia không nói gì, cũng nhìn chằm chằm vị bác sĩ già.

Ông Hồ đeo kính lão, chậm rãi nhìn xem, lật từng trang một.

Cố Di Gia vươn tay đặt lên bàn để cho ông Hồ bắt mạch. Cố Minh Thành ngồi ở một bên, căng thẳng quan sát.

Cố Minh Thành vội vàng lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe lần trước làm ở bệnh viện thành phố ra, dùng hai tay đưa cho ông ấy.

Nửa tiếng sau, Cố Di Gia ngồi trong phòng làm việc của bệnh viện.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên vang lên một đợt tiếng ồn ào. Suy nghĩ bị xáo trộn, Cố Di Gia và Cố Minh Thành đều không tự chủ được mà quay đầu nhìn.

Bọn họ vừa ra khỏi khu nhà tập thể, đi ra đến đường thì thấy một chiếc xe đã đỗ ở đó, sau đó cửa xe mở ra, Tiểu Vương từ trong xe bước xuống: "Đoàn trưởng Cố, đồng chí Cố, hai người tới rồi." Tiểu Vương chào hỏi bọn họ.

Bên trong rất yên tĩnh, Cố Di Gia đang chờ đợi, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía cửa sổ phía sau lưng ông Hồ, nơi đó có một cây ngân hạnh cao lớn, cành lá sum suê.

Đối diện với cô là một vị bác sĩ già khoảng chừng bảy mươi tuổi, tuổi của ông ấy nhìn còn lớn hơn so với bác sĩ Sầm, trên mặt có dấu vết của năm tháng, mặt mũi trông hiền lành, rất dễ làm cho người ta sinh ra cảm giác thân thiết.

Cố Minh Thành cảm ơn cậu ta, bảo cậu ta đi nghỉ ngơi, sau đó đỡ em gái ngồi vào vị trí phó lái, thắt dây an toàn cho cô, còn mình cũng lên xe, lái xe ra ngoài.

Tuy rằng ông Hồ đã nhìn thấy nhiều phản ứng của người nhà, nhưng ông ấy vẫn rất kiên nhẫn, từ tốn nói: "Trước tiên cho tôi xem báo cáo kiểm tra sức khỏe lần trước của cô bé."

Cố Di Gia đang thất thần nên không nghe rõ lời bác sĩ Hồ nói.

Thật lâu sau, ông Hồ mới thu tay lại, như thể là không hề nhìn thấy sự lo lắng của bọn họ, ông ấy dịu dàng nói: "Hai người không cần căng thẳng như vậy đâu, thả lỏng ra đi, thả lỏng ra."

Tính cách của cô chính là như vậy, mỗi khi xảy ra chuyện gì có liên quan đến bản thân, bởi vì quá mức căng thẳng, cuối cùng cô thậm chí sẽ không tự chủ được mà ngây ngốc, sợ mình không nghe thấy.

Lá của cây ngân hạnh đã bắt đầu đổi màu, mùa thu đã đến.

Lúc này, ông Hồ buông báo cáo kiểm tra sức khỏe trong tay xuống, cười ha hả nói: "Trước hết tôi sẽ kê cho cô bé này chút thuốc điều trị sức khỏe, cứ cách nửa tháng đến đây một lần để làm kiểm tra, điều chỉnh thuốc đúng lúc..."

Cố Minh Thành đỡ cô đứng lên, cảm kích nói: "Bác sĩ Hồ, cám ơn ông!"

Đáng tiếc...

Cố Di Gia vốn định đi theo để tự trả tiền thuốc men.

Ông Hồ cũng phát hiện sự mờ mịt trên mặt cô, cười nói: "Cô bé, cháu phải vui vẻ, sống thật tốt, cháu sẽ phát hiện thế giới này rất tốt đẹp, cơ thể của cháu cũng sẽ tốt lên."

Cố Di Gia chớp chớp mắt, hiểu được ý của ông ấy, cô lộ ra một nụ cười: "Cảm ơn ơn ông, bác sĩ."

Chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, phát hiện vẻ mặt trịnh trọng của anh cả khi nhận lấy đơn thuốc ông Hồ đưa tới.

Ông Hồ nói: "Không cần cảm ơn, hai người đi lấy thuốc trước đi."

Hai anh em lại nói lời cảm ơn ông ấy một lần nữa, xong xuôi mới đi ra ngoài.

Hiệu thuốc cách chỗ này hơi xa, Cố Minh Thành sợ em gái sẽ mệt nên bảo cô ngồi trên ghế nghỉ ngơi, dặn dò: "Em ở đây chờ anh, không được chạy lung tung, anh đi trả tiền lấy thuốc."

Ông ấy cổ vũ cô, thật ra cơ thể của cô bé này vốn không có vấn đề gì, nếu như từ nhỏ đã bắt đầu được điều trị thì có thể kịp thời chữa khỏi, chỉ cần bổ sung đủ dinh dưỡng, nghỉ ngơi thật tốt thì cũng không đến mức như vậy.

Chỉ là nhìn bộ dạng hiện tại của Cố Minh Thành, có lẽ sẽ không cho phép cô chạy theo anh ấy, lúc trước ông Hồ cũng nói để cô nghỉ ngơi thích hợp, không được mệt nhọc quá độ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận