Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 226: "Hóa Ra Cậu Thích Đồng Chí Nữ Đó À?" 4

Trần Ngải Phương nhìn nhìn cô: "Em mới ngủ dậy hả?"

Cố Di Gia ngồi trên sô pha ở phòng khách, khuôn mặt còn buồn ngủ nhưng vẫn gật đầu, ngủ càng nhiều lại càng mệt, đôi khi không ngủ còn hơn để không bị mất ngủ vào buổi tối.

Nhưng cơ thể này của cô lại cần nhiều giấc ngủ hơn để bồi dưỡng, cũng không cần lo lắng việc mất ngủ vào buổi tối.

Trần Ngải Phương đặt bó rau xuống rồi rót một chén nước cho cô, cô ấy sờ sờ trán cô xác nhận độ ấm bình thường mới nói: "Em có muốn đi đón hai đứa Bảo Hoa, Bảo Sơn về nhà không?"

Hôm nay, cô em chồng chỉ đi tới bệnh viện, sau đó thì không ra khỏi cửa. Cố Di Gia suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không cần đâu ạ, Bảo Hoa và Bảo Sơn có thể tự về nhà."

Hai người tùy ý trò chuyện, Trần Ngải Phương bắt đầu nấu bữa tối.

Cố Di Gia uống hết một chén nước, đợi tỉnh táo hơn thì cô ngồi vào cửa phòng bếp, vừa hỗ trợ nhặt rau, bỏ đi lá già, lá úa và rễ cây, vừa nói: "Chị dâu, bó rau này là ai đưa vậy ạ?"

Cô nhìn thấy bó rau còn dính đất thì hiểu nó mới được nhổ ra khỏi đất.

Sau khi anh ấy về tới nhà lại bắt đầu đi nấu thuốc cho em gái, giờ nấu đến buổi tối uống xong đi ngủ là vừa.

Bảo Hoa bịt mũi: "Mùi thúi thúi."

Trần Ngải Phương gật đầu: "Vậy cũng được."

Hai đứa nhỏ ngửi được mùi thuốc đông y trong không khí thì vội che mũi lại: "Đây là mùi gì mà kỳ lạ thế?" Bảo Sơn hỏi.

Trần Ngải Phương nói: "Chúng ta đã đến khu nhà tập thể được hơn nửa tháng rồi, em thử ngày nghỉ cuối tuần này có cần mời phó đoàn trưởng và sư đoàn trưởng ăn một bữa cơm không."

Hai đứa bé nhìn về phía Cố Di Gia cùng một lúc, thấy cô cười gật đầu thì cũng không chê mùi vị kỳ lạ kia nữa. Chỉ cần cơ thể của cô út có thể khỏe hơn thì dù có kỳ dị hơn cũng được.

"Là vợ của phó đoàn trưởng Lương." Trần Ngải Phương nói: "Nhà cô ấy trồng nhiều rau nên đưa cho chúng ta một ít để ăn." Rau xanh trong vườn nhà bọn họ chỉ vừa mới nảy mầm, muốn ăn được thì phải chờ thêm một tháng.

Trần Ngải Phương vỗ cái đầu nhỏ của cô bé: "Nói bậy gì đó, cái gì mà thúi? Đây là thuốc của cô út, dùng để điều trị sức khỏe cho cô út đó, uống xong sẽ hết bệnh."

"Tất nhiên là phải mời rồi ạ." Cố Di Gia nói một cách đương nhiên: "Chờ anh cả về thì chị bàn bạc với anh ấy một chút đi."

Cố Di Gia ngẩn người, lúc này cô mới nhớ phó đoàn trưởng Lương là phó đoàn trưởng của trung đoàn 3, anh trai của cô chính là đoàn trưởng của trung đoàn 3, hai người cần phải phối hợp trong công việc.

Thuốc này uống hai lần một ngày, mỗi lần uống ba ngày rồi nghỉ bốn ngày, sau đó lại uống ba ngày, cứ tuần hoàn như vậy, nửa tháng sau tái khám.

Cô út thật là quá đáng thương, vậy mà phải uống thuốc có mùi lạ như vậy. Chắc là khó uống lắm nhỉ?

Cố Minh Thành và hai đứa nhỏ về nhà rất nhanh.

Bảo Sơn nhìn chằm chằm cô út rồi lại nhìn chén dược kia, nhấp miệng muốn nói lại thôi.

"Thật hả mẹ?"

Nhưng chờ đến tối bọn họ nhìn thấy chén nước thuốc đặt trước mặt Cố Di Gia còn bốc lên mùi là lạ thì ánh mắt nhìn Cố Di Gia cực kỳ đồng tình.

Cố Di Gia: "Hơi đắng nhưng cũng không phải chỉ có mỗi vị đắng, cô không thể miêu tả được." Lời này làm cho hai đứa bé trở nên rối rắm, rốt cuộc hương vị của nó như thế nào?

"Chắc chắn là không ngon."

Cố Di Gia uống thuốc ba ngày liên tục, một ngày hai chén nhưng mỗi lần cô đều có cảm giác muốn chết.

Cố Di Gia nói: "Hương vị này không thể miêu tả được."

Bảo Hoa dạ một tiếng: "Vậy nó có vị đắng phải không cô út?" Trong lòng cô bé, vị đắng chính là khó ăn nhất, mỗi lần cô bé bị bệnh thì đều phải uống thuốc đắng, may mắn cô bé cũng không bị bệnh thường xuyên.

Bảo Hoa không suy nghĩ nhiều nên trực tiếp hỏi: "Cô út, thuốc này có vị như thế nào ạ?"

Cố Di Gia ngậm một viên kẹo vào trong miệng, chờ trong miệng chỉ còn lại vị ngọt thì mới uống một hơi hết sạch chén thuốc rồi lại ngậm thêm một viên kẹo.

Trong quá trình này, cô để lộ ra biểu cảm buồn nôn nhưng nhịn lại. Hai đứa bé ngơ ngác nhìn đều cảm thấy bị dọa sợ. Cuối cùng, bọn họ cho rằng cô út rất đáng thương, phải uống thuốc có mùi lạ như thế, sau này bọn họ cần phải cố gắng không bị ốm.

*

"Uống ngon không ạ?"

May mắn, sau khi uống thuốc đủ ba ngày thì có thể dừng lại bốn ngày mới uống tiếp, cuối cùng cô cũng có cơ hội thở một hơi, nghỉ ngơi thoải mái hơn chút. Nếu không cô nghĩ bản thân đã bị mùi vị kỳ lạ của thuốc đông y làm cho mất hết vị giác, không thể nếm được mùi vị gì nữa.

Đương nhiên, từ lúc cô bắt đầu uống thuốc thì trong nhà tốn rất nhiều kẹo, đến giờ đã sắp hết sạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận