Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 235: “Đây Là Bạn Của Cô À?” 1

Trần Ngải Phương úp bát đĩa đã rửa sạch lên một cái mẹt tre nhỏ rồi đi ra khỏi phòng bếp.

Nghe nói Cố Di Gia đi tiễn đoàn trưởng Phong, vậy mà một lúc lâu rồi không thấy ai quay lại, cô ấy không nhịn được mà đi ra ngoài xem thử thì nhìn thấy có người đang đứng ở cổng. Ánh sáng xung quanh rất tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ dáng người mảnh mai kia, không biết cô đứng ở đó nhìn cái gì.

"Gia Gia, em làm gì đấy? Sao vẫn chưa quay về?" Trần Ngải Phương bước tới rồi gọi một tiếng.

Cố Di Gia phản ứng chậm nửa nhịp, cô quay đầu nhìn chị dâu, chậm rãi trả lời.

Trần Ngải Phương lo lắng, đầu tiên là sờ lên trán của cô, xác nhận nhiệt độ rồi hỏi: "Em làm sao thế?"

"Em không... Không sao." Hiếm khi thấy Cố Di Gia nói lắp bắp, không hiểu vì sao cô lại cảm thấy xấu hổ.

May mắn thay, ánh sáng xung quanh mờ nhạt, Trần Ngải Phương thấy nhiệt độ trên trán cô bình thường nên cũng không có nghi ngờ gì, vừa dẫn cô về vừa nói: "Anh trai em vừa nói với chị là hai ngày nữa xe đạp và máy may sẽ về."

Cố Di Gia bất ngờ thốt lên: "Thật ạ? Nhanh như vậy à chị?"

Đoàn trưởng Phong là người tốt, là đồng đội của anh trai cô, quan hệ giữa bọn họ vô cùng khăng khít, cho nên anh chỉ tiện tay chăm sóc em gái giúp đồng đội mình, đó chỉ là lòng tốt thôi...

Từ khi bắt đầu gặp Phong Lẫm, mặc dù cô cảm thấy mọi thứ ở anh dường như đều đúng với gu thẩm mỹ của mình, nhưng cô vô cùng tỉnh táo và luôn tự nhủ mình rằng không nên có suy nghĩ không đúng. Vì vậy khi đối mặt với đoàn trưởng Phong, cô luôn rất thẳng thắn và không sợ hãi.

Khi Cố Di Gia tắm xong, cô ngồi trước giường, ngẩn ngơ dùng khăn mặt lau tóc, không khỏi nhớ tới ánh mắt của người đó trong bóng đêm.

Thế nhưng, trong đầu cô lại không khống chế nổi mà nhớ tới khuôn mặt và dáng người anh, cho dù là khuôn mặt tuấn tú hay dáng người kia đều khiến lòng của cô thổn thức.

Vì vậy, nếu bọn họ cần gì thì có thể nói với bên hậu cần, bọn họ sẽ cố gắng hết sức để mang về hộ.

Kết quả là ngày hôm sau cô không dậy nổi, cho đến khi tất cả mọi người đi ra ngoài, cô mới từ từ rời khỏi giường, sắc mặt cũng không tốt lắm. Khi đang đánh răng rửa mặt, cô nhìn thấy mặt mình trong chậu tráng men.

"Đúng vậy, vừa hay trong trung tâm thương mại trong thành phố có hàng, nhân viên mua hàng hậu cần phải vào thành phố nên đã nhờ bọn họ chở về giúp."

Nhưng, nếu người ta có thể, có thể, có thể... Cũng có chút ý tứ gì đó với cô thì sao? Trong trường hợp này, làm sao cô có thể thẳng thắn được? Sao cô có thể không hiểu sai cho được... Có lẽ sẽ không như vậy đâu nhỉ?

Sau khi tiễn Tiểu Vương đi, trong nhà cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Trần Ngải Phương vội vàng cho hai đứa bé đi tắm rửa, để bọn nhỏ ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi học.

Thực ra những chuyện như này, quân đội vẫn rất sẵn lòng giúp đỡ bọn họ, suy cho cùng thì quân nhân không thể tùy tiện rời khỏi trụ sở, để tránh có chuyện gì xảy ra lại không kịp trở về gấp.

Mặc dù đã nhắc nhở bản thân như vậy nhưng đầu óc cô vẫn không khống chế được. Đến cuối cùng đầu Cố Di Gia như muốn nổ tung, cô lập tức chui người vào trong chăn, hai tay dùng sức kéo mạnh chăn để ngăn bản thân không suy nghĩ nữa.

Gương mặt này thực sự rất xinh đẹp phải không?

Càng nghĩ càng hoảng sợ, cô nhanh chóng kiềm chế bản thân và tự dặn lòng không nên suy nghĩ nhiều.

Cố Di Gia lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, cô thầm nghĩ, khuôn mặt này của mình chắc sẽ có đàn ông thích, đúng chứ? Cho nên nếu có một người đàn ông yêu khuôn mặt này của cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, điều này dường như cũng có khả năng...

Đêm nay, Cố Di Gia ngủ không yên giấc.

Qua mặt nước hơi lay động, cô nhìn thấy dáng vẻ của mình, ngũ quan thanh tú, trong trẻo và lạnh lùng khi không cười, trông có vẻ khó hòa hợp, nhưng khi cười lên vẫn khiến người ta yêu thích.

Khi cô đưa tay khuấy động mặt nước vốn tĩnh lặng trong chậu, gương mặt trong nước cũng theo đó mà tan ra.

Sau khi ăn sáng xong, thấy trong nhà còn dư lại rau xanh, khoai tây và một miếng thịt nhỏ của ngày hôm qua, vậy nên cô không đến cung tiêu xã mua thức ăn nữa mà đi dạo quanh gần đó, rồi lấy len sợi còn lại ra và cuộn chúng thành một cuộn len.

Vì để khiến bản thân không suy nghĩ lung tung nữa nên Cố Di Gia đã để cho mình trở nên bận rộn.

Cố Di Gia áp khăn mặt lên mặt, dùng sức chà mạnh mặt mình, không hề thương tiếc cho khuôn mặt đẹp như tiên nữ này, cảm giác hơi đau đớn cuối cùng cũng xua tan đi một số suy nghĩ của cô.

Sau khi cuộn tất cả len sợi thành một cuộn, Cố Di Gia lấy ra que đan mà hôm qua cô đã nhờ anh trai vót riêng cho mình rồi bắt đầu đan áo len. Đã lâu rồi không đan áo len, Cố Di Gia phải tìm lại cảm giác trước, cho nên tốc độ khá chậm. Vì vậy, mãi cho đến buổi trưa lúc Trần Ngải Phương trở về, cô mới chỉ đan được đường viền của áo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận