Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 24: Không Quen Biết 3

Cố Di Gia cũng không hề có thái độ không kiên nhẫn mà chỉ ngẩng mặt cười với cô ấy: "Chị dâu, em không sao."

Trần Ngải Phương phát hiện dạo này em chồng mình rất thích cười, nụ cười cũng không còn cảm giác yếu ớt suy nhược như trước mà mang theo một chút sức sống, có thể do sức khỏe hai ngày nay của cô đã tốt hơn, cơ thể cũng không còn khó chịu nên tâm trạng cũng thoải mái.

Cố Di Gia đội một chiếc mũ rơm bện bằng tay, vành nón rất rộng có thể che nắng. Bên trên còn có những bông hoa làm tử vải vụn quấn lại một chỗ, chỉ đơn giản sửa chữa một chút nhưng không hề thô tục mà nhìn qua vô cùng xinh đẹp và trang nhã.

Cố Di Gia tự tay làm bông hoa này, biến một chiếc mũ rơm bình thường của nông thôn biến thành kiểu dáng cao cấp trên Taobao, người nào không biết nhìn qua còn tưởng đây là loại mũ thịnh hành trên thành phố.

Dọc theo đường đi có không ít đồng chí nữ nhìn chằm chằm mũ của Cố Di Gia.

Hai người đi đến bưu Điện gửi thư cho Cố Minh Thành trước.

Mặc dù mỗi tuần đều gọi điện thoại một lần nhưng không thể nói lâu, vả lại mọi người cũng không muốn lãng phí nhiều tiền nên nói chuyện không nhiều lắm, cho nên viết thư là việc đương nhiên, mọi thứ muốn nói đều có thể viết trong thư.

Mỗi tháng bọn họ đều gửi một phong thư vào quân đội.

Hai người gửi thư xong thì đi đến Cung tiêu xã.

Còn chưa tới được Cung tiêu xã, Cố Di Gia đã nhìn thấy một đoàn người xếp thành hàng dài từ xa, mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn cảm thấy bất ngờ.

Cung tiêu xã ở thời đại này đúng là giống hệt như trong sách miêu tả.

Trần Ngải Phương nhìn mặt trời trên cao rồi nói với Cố Di Gia: "Em qua chỗ bóng cây đợi đi, để chị xếp hàng cho."

Trong lòng cô ấy hơi hối hận, nghĩ mình không nên dẫn em chồng đi ra ngoài trong thời tiết này, lỡ bị cảm nắng nữa thì biết làm sao?

Nhưng cũng không thể nhốt Cố Di Gia ở nhà, lúc thích hợp cũng cần cho cô đi ra ngoài một chút mới có lợi cho việc bồi dưỡng sức khỏe cả về thể xác lẫn tinh thần, đây chính là lời dặn của bác sĩ.

Cố Di Gia cũng hiểu được sức khỏe của mình nên không muốn gây thêm phiền phức cho chị dâu, cô ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, chờ đến lượt chị, em sẽ chạy qua."

Trần Ngải Phương đưa bình nước cho cô rồi dặn cô uống nhiều nước rồi mới đi tới chỗ xếp hàng.

Cố Di Gia đi tới chỗ bóng cây, ở đây còn có mấy bà lão đang ngồi tránh nắng, các bà đang nói giỡn với nhau thì thấy có người đi tới nên quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy cô họ đã bị kinh ngạc.

"Ôi chao, cô gái nhỏ này thật là xinh đẹp, cháu tới từ thành phố phải không?"

Có một bà lão hô lên, bà ấy có giọng nói to nên không khống chế được âm lượng, Cố Di Gia cũng nghe được câu này.

Cô quay đầu lại lễ phép gật đầu chào hỏi với các bà rồi cười cười, nụ cười vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.

Người của thời đại này rất chất phác, các bà thấy cô xinh đẹp nhưng tính tình hiền lành thì dần dần cũng thoải mái hơn, nói chuyện cũng lôi kéo cô tham gia vào.

Nếu Trần Ngải Phương ở đây sẽ ngạc nhiên phát hiện ra dù khác biệt về tuổi tác và Cố Di Gia cũng không nói nhiều nhưng mấy bà lão lại nói chuyện rất hăng say với cô, không hề xem như người xa lạ.

Cố Di Gia từ nhỏ là một đứa bé được nhiều người lớn yêu thích, các ông các bà đều quý cô, mặc dù thay đổi cơ thể nhưng nét đặc trưng này vẫn không hề thay đổi.

Mọi người đang nói chuyện thì có một giọng nói kinh ngạc vui mừng vang lên.

"Đồng chí Cố?"

Cố Di Gia quay đầu nhìn thấy Khương Tiến Vọng mặc áo sơ mi trắng thì thu lại nụ cười trên mặt.

Mấy bà lão tò mò nhìn qua rồi lại nghi ngờ đánh giá Khương Tiến Vọng, mọi người quay lại hỏi cô: "Gia Gia, cháu quen đồng chí nam này à?"

Cố Di Gia lắc đầu: "Cháu không quen ạ."

Khương Tiến Vọng: ???
Bạn cần đăng nhập để bình luận