Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 241: Đáng Sợ 3

Vốn Trần Ngải Phương còn muốn nói thêm gì đó, sau khi suy nghĩ thì cảm thấy chuyện tình cảm này vẫn nên để người trong cuộc hai bên phát triển, mình ở cạnh xen vào lại không hay.

Hơn nữa cô em chồng cũng đã thông suốt, đoàn trưởng Phong cũng có tình ý, xem ra chuyện tốt chẳng mấy sẽ thành công thôi.

Nhưng có lẽ lão Cố sẽ không vui lắm.

Chỉ là... Lão Cố vừa làm anh vừa làm cha nuôi lớn em gái, anh ấy không vui cũng là chuyện bình thường, sau một khoảng thời gian rồi anh ấy sẽ quen và không để ý nhiều nữa.

Nửa tiếng sau, bọn họ đã đến thị trấn.

Hôm nay là ngày diễn ra phiên chợ, trong thị trấn rất náo nhiệt, trên đường phố khắp nơi đều là người đi đường, còn có thôn dân quẩy đòn gánh với cái sọt, bọn họ đã bày không ít sạp hàng ở ven đường, bán các loại nông sản, còn bán cả thỏ, gà, vịt và ngỗng, số lượng không nhiều cũng chỉ có một hai con, có lẽ đều là động vật nhà mình nuôi.

Dọc đường đi, Cố Di Gia thích thú quan sát.

Cô rất thích kiểu phiên chợ náo nhiệt như này, cảm giác rất có mùi vị của cuộc sống sinh hoạt ngày thường, thậm chí còn có thể nhìn thấy gian hàng ăn vặt bày biện ven đường.

Số lượng vải trên cung tiêu xã thị trấn khá nhiều, cơ bản là do mức chi tiêu của người ở đây không cao, không đổ xô đi mua vải một cách điên cuồng như bên khu nhà tập thể kia.

Cố Di Gia thoải mái ngồi ở sau xe, vừa nhìn đường xung quanh, dự định sau này đợi khi cô "biết đi" xe đạp, cô có thể tự mình đi mua đồ mà không cần phiền chị dâu vất vả chở mình nữa.

Nhìn thấy có bán cà chua thì mua hai cân, còn có một số đồ linh tinh khác, nhanh chóng để đầy giỏ hàng mang theo.

Trần Ngải Phương đạp xe đạp treo đầy đồ chở Cố Di Gia về nhà.

Các cô mua một con gà mái dùng để nấu canh và mua một con thỏ dùng để làm thịt.

Cố Di Gia thì cầm một ít lá rau cho gà mái và thỏ hôm nay mua về ăn.

Có lẽ thị trấn này cách trụ sở khá gần, cho nên một số phương diện không quá khắt khe, mọi người đều dám buôn bán một chút khi đi chợ.

Sau một tiếng, cuối cùng bọn họ đã về đến nhà.

Phát hiện có người đang bán thịt dê, lại mua thêm một cân nữa.

Đầu tiên Trần Ngải Phương dẫn Cố Di Gia đi ăn chút gì đó để lót dạ, là quà vặt đặc biệt ở đây, sau đó lại đi mua đồ.

Cuối cùng cũng mua đồ xong, xe đạp đã treo đầy đồ.

Thỏ dễ thương như vậy, sao có thể ăn thịt chứ.

Sau đó hai chị em còn đến cung tiêu xã thị trấn mua vải.

Đang đút cho gà ăn, đột nhiên cô phát hiện sau mông con gà mái già kia có một quả trứng.

Trần Ngải Phương đi cất đồ, sau đó đi nấu cơm trưa, thuận tiện nấu thuốc.

Con thỏ là thỏ lông trắng, có lẽ vì vẻ ngoài đẹp, lông của nó được người bán tắm sạch sẽ, một cục trắng như tuyết, vô cùng đáng yêu, thấy thế Cố Di Gia có chút không đành lòng ăn thịt nó.

Cô nhìn sang Bảo Sơn cũng có vẻ mặt đầy đồng tình, cô lập tức cảm thấy ngày nay người ta sẽ không bởi vì thỏ đáng yêu mà không ăn nó, trong mắt bọn họ, đáng yêu cũng là thịt.

"Oa, thỏ kìa!" Bảo Hoa vui vẻ kêu lên: "Thỏ thật đáng yêu, chắc chắn ăn rất ngon."

Trần Ngải Phương nói: "Hôm nay không ăn, ngày mai mới ăn."

Trần Ngải Phương thấy thế thì không khỏi cười nói: "Chủ quán bán gà nói, gà này không đẻ trứng được nữa nên mới mang đi bán, xem ra trong bụng nó vẫn còn trứng, vậy trước mắt cứ nuôi tầm vài ngày nữa xem sao."

Cố Di Gia: "..."

Cầm quả trứng nóng hổi vừa ra lò, Cố Di Gia kêu lên: "Chị dâu, nó đẻ một quả trứng này."

Tất cả mọi người đều thèm thịt.

Nhà bọn họ coi như cũng đủ ăn nhưng vẫn thèm.

"Mẹ ơi, hôm nay nhà chúng ta ăn thịt thỏ ạ?" Bảo Hoa quấn lấy mẹ của cô bé với điệu bộ đã thèm đến mức nhỏ nước dãi.

Buổi chiều sau khi tan học, hai đứa bé về nhà, nhìn thấy trong nhà có thêm một con gà mái và một con thỏ, trên mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.

"Vâng ạ." Bảo Hoa tiếc nuối nói: "Con muốn ăn thịt thỏ kho tàu, mẹ, mẹ nhất định phải làm thịt kho tàu, thêm chút khoai tây nữa mẹ nha, con cũng thích ăn cả khoai tây."

"Được!" Trần Ngải Phương cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận