Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 261: Tìm Đoàn Trưởng Phong 2

Không lâu sau, Cố Minh Thành cũng trở về.

Nghe thấy tiếng động ở cửa, Cố Di Gia giật mình, cô vội vàng nhìn sang.

Hai đứa nhóc cũng ngẩng đầu liếc nhìn, hai đứa phát hiện cha đã về thì chào cha một tiếng rồi vùi đầu làm bài tập tiếp.

Cố Di Gia nghĩ đến điều gì đó, cô đứng lên đón Cố Minh Thành. Cô vốn muốn nhìn xem sau anh cả còn có ai nữa không, nhưng khi cô nhìn lướt qua anh ấy thì không khỏi giật mình.

Cô rất ngạc nhiên khi nhìn lại dáng vẻ của Cố Minh Thành.

"Anh cả, anh, anh bị thương ạ?"

Giọng của cô hơi lớn nên hai đứa trẻ đang làm bài tập và Trần Ngải Phương nghe thấy cũng chạy đến.

Trần Ngải Phương đến gần hơn và nhìn thấy những vết bầm tím trên mặt Cố Minh Thành, ở khóe mắt và khóe miệng đều có vết thương, trông anh ấy vô cùng chật vật, cô ấy cũng ngạc nhiên không kém.

Cố Di Gia vội hỏi: "Anh cả, anh bôi thuốc chưa? Trên người còn vết thương nào khác không?"

Cô ấy cũng không biết lần này anh ấy bị thương ở đâu và có nghiêm trọng hay không.

Mắt Bảo Hoa đỏ ửng, cô bé nắm lấy tay cha: "Cha ơi, cha đau lắm đúng không ạ?"

Cô ấy vẫn nhớ lần trước lão Cố đấu với đoàn trưởng Phong, cánh tay và bả vai của anh ấy đều bị thương.

Nhưng Cố Di Gia và hai đứa trẻ vẫn lo lắng.

Cô ấy sợ rằng nếu lão Cố bị thương nặng thì sẽ khiến hai con sợ, thà không cho bọn chúng nhìn còn hơn.

Chẳng lẽ lần này bọn họ đánh nhau thật sao?

Cố Minh Thành bị Trần Ngải Phương kéo vào phòng, anh ấy quay sang nói với ba người còn đang lo lắng: "Gia Gia và các con yên tâm đi, chỉ là vết thương ngoài da thôi, không sao đâu."

Tuy bọn họ biết quân nhân rất nguy hiểm, nhưng trước đây Cố Minh Thành luôn ở trong quân đội một mình, cho dù anh ấy có bị thương hay bị bệnh gì thì cả nhà cũng không biết, bọn họ cũng chưa từng thấy tình trạng của anh ấy như thế này. Thời gian cả gia đình vào quân đội cũng ngắn ngủi, trong khoảng thời gian này Cố Minh Thành vẫn ổn nên bọn họ tạm quên chuyện đó, thật ra quân nhân rất dễ bị thương trong quá trình huấn luyện hoặc làm nhiệm vụ.

Cố Minh Thành cảm thấy mọi người bị dọa sợ thì vội vàng an ủi: "Anh không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi, sẽ sớm lành lại thôi."

"Ừm, đúng rồi, anh mau đi bôi thuốc đi." Trần Ngải Phương vừa nói vừa đẩy Cố Minh Thành vào phòng, cô ấy quyết định về phòng kiểm tra xem còn vết thương nào khác không.

Vì thế cô ôm lấy hai đứa cháu và an ủi bọn chúng.

Tuy Bảo Sơn không hỏi gì nhưng cậu bé cũng lo lắng không thôi.

"Dáng vẻ của cha mấy đứa không khác gì bình thường, chắc là sẽ không bị thương nặng đâu, hai con yên tâm đi."

Hai đứa nhóc cũng muốn đi theo xem thử nhưng bị Trần Ngải Phương đuổi ra ngoài: "Có gì hay đâu mà nhìn? Để mẹ bôi thuốc cho cha xong, tới lúc đó mấy đứa muốn nhìn gì thì nhìn."

Cố Di Gia cũng thức thời, nếu trên người anh cả bị thương thì phải cởi quần áo ra, để chị dâu làm sẽ ổn hơn.

Trần Ngải Phương không nói nên lời ném quần áo vào người anh ấy: "Có cần phải làm như vậy không?"

"Thật sự không đau à?" Cô ấy hỏi lại một cách chắc chắn.

Rõ ràng là một chuyện tình đẹp nhưng bây giờ chỉ sợ gặp vấn đề "trắc trở".

Ở trong phòng, Cố Minh Thành thoải mái cởi áo ra.

Lúc này Cố Minh Thành không còn đắc ý mà chỉ còn lại sự bối rối.

Tuy nói như vậy nhưng Cố Di Gia vẫn hơi lo lắng, cô xoắn xuýt suy nghĩ, chẳng lẽ vết thương trên người anh cả là do Phong Lẫm gây ra sao?

Mắc công cô ấy nghĩ chồng mình bị thương, trong lòng lắng không yên.

Nếu anh ấy bực quá rồi tìm em rể đánh nhau rồi cảnh cáo vài câu sau này phải đối xử với em gái cho tốt thì cũng được, nhưng anh ấy lại cố tình làm tổn thương bản thân để em gái cảm thấy xót thì không nên, như thế sẽ khiến mọi người càng lo lắng hơn.

Trần Ngải Phương liếc anh ấy một cái, thầm mắng anh ấy trong lòng!

Trần Ngải Phương nhìn phía trước, sau đó quay lại nhìn phía sau, mặc dù có một số vết bầm tím nhưng chúng không đáng là bao, lúc huấn luyện luôn xuất hiện mấy vết bầm như thế, vết thương này không nghiêm trọng như những lần trước.

Cố Minh Thành bị cô ấy nói cho cứng họng, thế nên cãi chày cãi cối: "Chắc chắn là không rồi, Gia Gia là người biết suy nghĩ mà..."

"Đúng rồi, đương nhiên con bé là người biết suy nghĩ rồi." Trần Ngải Phương lạnh lùng đáp: "Khi con bé nhìn thấy người yêu mình đánh anh trai mình, chắc chắn con bé sẽ nổi giận và chia tay với người đó, để sau này anh trai đỡ phải đi đánh nhau với người yêu rồi khiến anh trai mình bị thương! Có lẽ sau này con bé sẽ không muốn kết hôn, kẻo anh trai con bé phát hiện ra con bé có người yêu rồi lại muốn đánh nhau người yêu của nó."

Cố Minh Thành: "..."

Cố Minh Thành mỉm cười với vợ, sờ vết thương trên mặt rồi thú nhận: "Anh cố ý để lại mấy vết thương ở đây đấy, nếu Gia Gia thấy được chắc sẽ cảm thấy đau lòng."

Đột nhiên Trần Ngải Phương nổi nóng: "Nếu Gia Gia nghĩ rằng đoàn trưởng Phong đánh anh bị thương rồi con bé giận dỗi đoàn trưởng Phong, không muốn hẹn hò với cậu ấy thì phải làm sao đây?"

Cố Minh Thành nịnh nọt nắm tay vợ mình: "Vợ ơi, khiến em phải lo lắng rồi nhưng mà anh bực quá đi mất!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận