Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 272: Đoàn Trưởng Phong Tới Nhà Xem Mắt 1

Đến khi Trần Ngải Phương về nhà cũng vào phòng bếp nấu ăn cùng Diệp Huệ Cúc.

Hai người vừa nấu vừa trò chuyện, công việc trong tay cũng không bị chậm lại, bởi vì bọn họ đều là những người làm việc nhanh nhẹn.

Diệp Huệ Cúc nói: "Lúc trước nhà em mới tới khu nhà tập thể, chị đã nói với lão Chu nhà chị là đoàn trưởng Phong rất xứng đôi với Gia Gia. Gia Gia là học sinh trung học, lại xinh đẹp, vừa thông minh vừa làm việc giỏi, người ta gọi là gì nhỉ, cái gì mà có tài có sắc, có thanh niên trẻ tuổi nào mà không thích chứ?"

Trong lòng của Trần Ngải Phương vui lắm nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ khiêm tốn: "Thật ra em cũng không ngờ hai đứa lại vừa ý nhau, chị cũng biết rồi đó, điều mà em và lão Cố quan tâm nhất chính là Gia Gia, tụi em tin tưởng vào nhân phẩm của đoàn trưởng Phong, nếu Gia Gia có thể ở bên cạnh đoàn trưởng Phong thì bọn em cũng yên tâm."

"Đương nhiên rồi, các đồng chí nam trong quân đội của chúng ta đều rất đáng tin! Đoàn trưởng Phong không chỉ có gia thế tốt, năng lực bản thân cũng không tồi, vẻ ngoài cũng rất đẹp trai. Quan trọng cậu ấy là người sống có nguyên tắc, nếu đã đồng ý với người khác chuyện gì thì nhất định sẽ làm được, tuyệt đối không cần lo lắng cậu ấy sẽ đối xử không tốt với vợ mình."

Diệp Huệ Cúc có ấn tượng rất tốt đối với đoàn trưởng Phong, cô ấy khen ngợi hết lời.

Nếu không phải cô ấy không có em gái thì chắc cô ấy cũng muốn giới thiệu em gái mình cho đoàn trưởng Phong, một chiếc bánh thơm như đoàn trưởng Phong bị rất nhiều người ở khu nhà tập thể chú ý.

Khen xong thì cô ấy lại hạ giọng: "Nhưng mà chị nghe nói đoàn trưởng Phong là người ở khu tập thể thủ đô, có rất nhiều lãnh đạo đều để ý đến chuyện kết hôn của cậu ấy đó..."

Mặc dù kết hôn không phải chỉ là chuyện của hai người mà là chuyện của hai bên gia đình nhưng đoàn trưởng Phong là một người có ý chí kiên định, chỉ cần việc mà cậu ấy đã quyết định thì sẽ không ai có thể chi phối được. Nhìn cậu ấy bị cấp trên thúc giục kết hôn suốt mấy năm nay nhưng vẫn luôn thờ ơ là hiểu.

Đây mới là thứ làm Trần Ngải Phương yên tâm nhất, chị ấy đã nghe lão Cố nói là người nhà họ Phong đều rất hiểu biết lý lẽ, nếu chuyện đoàn trưởng Phong đã quyết định thì bọn họ chắc hẳn sẽ không phản đối.

Nghe nói có không ít người nhà cán độ đều xuống nông thôn tìm vợ.

Chỉ cần không sống chung sẽ giảm được mâu thuẫn, tự nhiên cũng không ảnh hưởng gì đến hai vợ chồng son.

Thời đại này khác với trước kia, có lẽ thời trước còn chú ý đến việc môn đăng hộ đối, nhưng vào thời kỳ đặc biệt như lúc này lại có thêm nhiều khả năng khác.

Hai đứa nhìn thấy Diệp Huệ Cúc đã ở đây thì cực kỳ kinh ngạc, cả hai lễ phép chào: "Cháu chào thím Diệp ạ!"

Sắc mặt của Trần Ngải Phương không hề thay đổi, chị ấy cười nói: "Chuyện kết hôn quan trọng nhất là hai bên phải tình nguyện, chỉ cần đoàn trưởng Phong cảm thấy phù hợp là được."

Cố Di Gia không nghe được cuộc nói chuyện của hai người, cô làm xong công việc hôm nay thì dọn dẹp mọi thứ lại.

Với lại cũng phải nói tới việc nhà họ Cố cũng là một gia đình xuất thân trong sạch, sạch đến mức không thể sạch hơn, nghe nói lúc nhiều người thành phố tìm vợ, còn đặc biệt tìm tới những gia đình giống như nhà họ Cố, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót gì.

Diệp Huệ Cúc gật đầu: "Vậy cũng đúng."

Với lại sau này bọn họ kết hôn thì Gia Gia chắc là sẽ sống trong bộ đội với đoàn trưởng Phong, cơ bản không cần phải ở chung với nhà chồng, thậm chí mấy năm cũng không gặp mặt được một lần.

Trần Ngải Phương nói: "Hai đứa qua nhà đoàn trưởng Chu gọi mấy đứa Vệ Cương tới đây đi, hôm nay mời nhà bạn đến nhà chúng ta ăn cơm."

Trần Ngải Phương biết ý của chị dâu Diệp nhưng chị ấy cũng không lo lắng.

Bảo Hoa ồn ào gọi to: "Mẹ ơi, hôm nay có món thịt ăn ngon không ạ?"

Mới thu dọn xong, cô thấy hai anh em Bảo Sơn và Bảo Sơn đã về nhà.

Diệp Huệ Cúc ừ một tiếng.

Chỉ chốc lát sau, hai người đã dẫn ba đứa nhỏ nhà họ Chu tới đây.

"Vâng ạ."

"Cảm ơn dì Gia Gia!" Chu Vệ Đông vui vẻ nói.

Từ lúc đến đây, nhà bọn họ có nhiều cơ hội ăn thịt hơn lúc còn ở trong thôn, Bảo Hoa chính là động vật ăn thịt, cô bé cực kỳ thích mấy món thịt.

Bảo Hoa vui vẻ kéo tay anh trai đi gọi người.

Hiện giờ cô bé đã hiểu được chỉ cần trong nhà mời khách tới ăn cơm thì nhất định sẽ có món thịt ăn ngon.

Ba đứa nhỏ vào cửa rồi ngoan ngoãn chào hỏi người lớn, Cố Di Gia cười tủm tỉm đưa cho mỗi đứa vài viên kẹo để ăn.

"Còn chưa nấu cơm xong, mấy đứa cứ chơi một chút đi."

"Cảm ơn dì Gia Gia!" Chu Vệ Cương ngượng ngùng nói.

Trần Ngải Phương không biết làm sao với đứa con gái chỉ biết thèm ăn này: "Đúng đúng, có thịt ăn ngon, hai đứa đi gọi anh Vệ Cương mấy người tới đây cùng nhau ăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận