Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 274: Đoàn Trưởng Phong Tới Nhà Xem Mắt 3

Chờ đến khi đoàn trưởng Cố và đoàn trưởng Chu về nhà thì thấy một đám nhóc đang ngồi học bài trong phòng khách, đoàn trưởng Chu sững sờ tại chỗ.

Đây... Thật đúng là mấy con khỉ quậy nhà anh ấy à?

Mấy con khỉ quậy này cứ tan học xong là đều đi ra ngoài chơi thẳng đến giờ cơm tối mới bắt đầu chậm chạp làm bài tập, thậm chí có lúc còn không chịu làm. Với lại lúc bọn chúng làm bài cũng cố ý kéo dài thời gian nên phải cầm roi đứng canh bên cạnh mới được.

Không ngờ lúc này bọn nhỏ lại ngoan ngoãn ngồi làm bài tập ở chỗ kia, nhìn qua giống như đột nhiên trở nên hiểu chuyện.

Tâm tình của một người cha như đoàn trưởng Chu cực kỳ vui mừng.

Cố Di Gia nhìn thấy hai người thì vịn tay ghế đứng lên chào: "Anh cả, đoàn trưởng Chu, mọi người tan làm rồi ạ."

Bọn nhỏ cũng ngẩng đầu chào hai người một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu làm bài.

Trước mặt việc học, mọi thứ đều có thể đứng sang một bên.

Cố Minh Thành ừ một tiếng.

"Đúng đúng, tầm mắt của đoàn trưởng Phong thật sự rất cao cho nên mới sẽ chọn trúng em gái của cậu, đúng không?" Đoàn trưởng Chu buồn cười nói.

"Cậu đúng là..." Đoàn trưởng Chu không nhịn được cười lớn.

Trên mặt của Cố Minh Thành lộ ra vẻ khinh thường: "Những chuyện như thế này sao có thể ép buộc được? Bản thân lão Phong không thích còn có thể chỉ trích người được cậu ấy thích à? Lão Phong cũng không phải loại người tùy tiện, sao có thể vô duyên vô cớ đã vừa ý được chứ?"

"Lão Cố à, em gái của cậu thật sự rất tốt." Anh ấy nói một cách hâm mộ: "Bề ngoài xinh đẹp, tính tình kiên nhẫn, mấy đứa nhỏ đều thích con bé, nếu cho con bé đi dạy học tôi nghĩ không có đứa học sinh nào sẽ không thích em ấy."

Cảnh này có rất nhiều người trong khu nhà tập thể nhìn thấy, mọi người đều đoán đoàn trưởng Phong cầm quà cáp đến nhà họ Cố làm gì?

Mặc dù đoàn trưởng Chu rất tò mò nhưng không qua đó quấy rầy chuyện học của bọn nhỏ, anh ấy đứng trong sân nói chuyện với Cố Minh Thành.

Cố Minh Thành ho nhẹ một tiếng rồi rụt rè nói: "Tàm tạm thôi, khá tốt."

Khóe môi của Cố Minh Thành nhếch lên, anh ấy không hề khiêm tốn nói: "Đúng rồi, nếu không lão Phong cũng không thích em gái của tôi."

Anh ấy thường thường để ý đến tình huống bên trong phòng, nhìn mấy con khỉ quậy thỉnh thoảng lại cầm sách bài tập tới chỗ Cố Di Gia thì cuối cùng cũng hiểu được.

"Nhưng mà chắc là sẽ có rất nhiều người phải thất vọng đúng không?"

Phong Lẫm tùy ý nói: "Tôi đi lấy mấy thứ đồ."

Thấy mọi người trong phòng nhìn qua đây, anh ấy biết mình quấy rầy chuyện học tập của bọn họ nên dừng lại, nhỏ giọng nói: "Lão Phong có thể yêu đương với em gái cậu, sau này mấy người lãnh đạo cũng không cần phải lo lắng chuyện lớn cả đời của cậu ấy nữa."

Không cần hỏi cũng biết được anh đi lấy cái gì, trong tay anh còn cầm theo nhiều thứ như vậy mà.

Hai người đang nói chuyện thì thấy đoàn trưởng Phong, nhân vật chính trong câu chuyện của bọn họ, đang xách theo bao lớn bao nhỏ đi vào nhà.

"Ôi, đoàn trưởng Phong đến rồi, mau vào đi!" Đoàn trưởng Chu cười nói: "Hôm nay cậu chính là nhân vật chính mà lại tới hơi trễ nha."

"Đoàn trưởng Phong, cậu chỉ cần đến là được rồi sao còn cầm theo nhiều thứ như vậy?" Trần Ngải Phương không biết nói gì cho phải.

Sau đó mặt mày của cô cong lên đưa cho anh một nụ cười thật tươi, cười đến mức trái tim của đoàn trưởng Phong bị mềm thành một cục bột, lỗ tai cũng đỏ lên.

Ai nói đoàn trưởng Phong không hiểu tình cảm là gì, rõ ràng hiểu rất rõ đấy thôi.

Ánh mắt của Phong Lẫm xuyên qua bọn họ nhìn thấy cô gái đang ở trong phòng khách.

"Khụ khụ!"

Qua đó cũng có thể thấy được sự coi trọng của Phong Lẫm đối với lần tới thăm nhà này.

Cố Di Gia nghiêng đầu ra khỏi phòng bếp nhìn một cái, thấy không khí giữa ba người đàn ông đã thoải mái hơn, cuối cùng cô mới hiểu được vì sao chị dâu phải đặc biệt mời người nhà họ Chu cùng nhau tới ăn cơm.

Phong Lẫm cũng không đổi sắc mặt nhìn về anh cả đang ho khan, đoàn trưởng Chu buồn cười nhìn hai người rồi vội vàng giảng hòa.

Một tiếng ho khan vang lên, Cố Di Gia vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì cầm bình trà rỗng đi vào phòng bếp lấy thêm.

Cô cũng ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt hai người dường như chạm vào nhau giữa không trung.

Đúng lúc mấy đứa nhỏ cũng đã viết xong bài tập, bọn họ dọn dẹp bàn xong rồi ồn ào kéo nhau đi chơi.

Mấy người Phong Lẫm vào phòng khách ngồi nói chuyện.

Cố Di Gia rót trà cho mọi người, lúc cô đưa trà cho Phong Lẫm thì thấy anh đang nhìn chằm chằm mình, cô không nhịn được cười cười với anh.

Trần Ngải Phương và Diệp Huệ Cúc đi ra khỏi phòng bếp thì nhìn thấy những thứ trong tay của đoàn trưởng Phong, hai người cũng hoảng sợ.

Xem ra đoàn trưởng Phong đúng là rất thích Cố Di Gia, nếu không cũng sẽ không chuẩn bị nhiều lễ vật tới cửa chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Không nói đến sự hâm mộ của những người khách như bọn họ, trong lòng của chủ nhà cũng sẽ cảm thấy thoải mái.

Diệp Huệ Cúc âm thầm líu lưỡi.

Phong Lẫm nói: "Chị dâu, đây là lần đầu tôi chính thức tới nhà, cần phải làm như vậy."

Chị dâu đúng là suy nghĩ toàn diện.

Mấy đứa nhỏ chơi ở trong sân, cửa chính mở rộng, ai đi ngang qua cũng đều có thể nhìn thấy khung cảnh bên trong phòng.

Chỉ một lúc, bọn nhỏ đã chạy tới cửa chơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận