Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 287: Đoàn Trưởng Phong Dỗ Dành 4

Cố Di Gia chôn mặt trong lòng ngực anh, rất ấm áp, thân thể bị gió thu thổi lạnh băng, dường như đang ấm lên.

Phong Lẫm ôm cô một lúc, sau đó đứng dậy rót một cốc nước ấm cho cô.

Uống nước, Cố Di Gia mới có cơ hội ngắm nhìn ký túc xá độc thân của anh.

Diện tích của ký túc xá không lớn, cũng không nhiều đồ, nhìn rất đơn giản, đồng thời cũng rất sạch sẽ, đồ vật trong nhà được sắp xếp gọn gàng, không hề lôi thôi, bẩn thỉu như những người đàn ông độc thân sống một mình mà cô nhìn thấy lúc trước.

Quả nhiên là quân nhân, có tác phong quân đội.

Phong Lẫm thấy cô tò mò quan sát xung quanh, trong lòng có chút hồi hộp.

Chắc ký túc xá của anh rất sạch sẽ đúng không? Chỉ cần anh không bận, thì sẽ luôn nghiêm túc quét dọn, chắc sẽ không để lại ấn tượng bẩn thỉu, lộn xộn với cô đúng không?

Uống xong nước, Cố Di Gia chuẩn bị trở về.

Cố Di Gia kéo tay anh, nhét tay mình vào trong bàn tay ấm áp của anh: "Không cần, lần sau ra ngoài em sẽ mặc thêm quần áo."

Không, anh cả của cô sẽ không lo lắng, mà có lẽ sẽ bày ra gương mặt đen thui.

Nếu là lúc vừa mới quen biết anh, Cố Di Gia còn sẽ bị bộ dáng này của anh dọa sợ.

Cố Di Gia lại nói: "Em phải trở về, nếu về muộn, anh cả sẽ lo lắng."

Thời đại này rất nghiêm, không phải như sau này, khoác áo khoác của đàn ông đi trong bộ đội trước mặt mọi người... Cô thật sự không có mặt mũi.

Nơi này là chân núi, gió rất lớn, Phong Lẫm bước từng bước dài, đứng chỗ đầu gió, ngăn cản gió giúp cô, đưa cô về nhà.

Phong Lẫm muốn tiễn cô, thuận tay cầm một chiếc áo khoác, khoác trên người cô, nhưng áo khoác của anh quá lớn, mặc trên người cô giống như trẻ con mặc trộm quần áo của người lớn.

Phong Lẫm hiểu băn khoăn của cô, nhưng trên tay vẫn cầm chiếc áo khoác kia, dẫn cô đi ra cửa.

Phong Lẫm mím môi, sắc mặt vừa lạnh vừa nghiêm túc, vô cùng dọa người, nào có bộ dáng dỗ cô lúc nãy.

Cố Di Gia có chút xấu hổ, vội nói: "Không cần... Hơn nữa, nhìn hơi khó coi."

Phong Lẫm nhíu mày.

Bây giờ ở bán cầu Bắc là mùa thu, ban ngày dần ngắn lại, đến 6 giờ chiều, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, bên ngoài cũng không có người đi trên đường.

Nhưng hiện tại cô sẽ không, bởi vì cô đã nhìn thấy bộ dáng chật vật, khẩn trương, xấu hổ của đoàn trưởng Phong, cho nên cô cũng không bị bộ dáng này của anh dọa sợ.

Phong Lẫm khoác áo khoác lên người cô, ấn lại bả vai của cô: "Có người đến thì anh sẽ lấy lại."

Đi ra ký túc xá, quả nhiên lại một trận gió thổi đến.

Lúc này, sắc trời dần tối xuống.

Nhưng có thể nhìn thấy bộ dáng mất tự nhiên của anh, vậy là đủ rồi.

Còn tưởng rằng anh không nghe được, lại không ngờ anh đột ngột đứng lại, khựng lại hai giây, sau đó lại bước tiếp.

"Không cần." Phong Lẫm lấy áo khoác trên vai cô xuống: "Anh đến nhà ăn, ăn là được! Em vào nghỉ ngơi đi, đừng bị cảm lạnh, thời tiết càng ngày càng lạnh, ra ngoài mặc nhiều quần áo."

Cô híp mắt, đôi mắt đẹp cong lên, ngửa đầu nói với anh: "Đoàn trưởng Phong, cảm ơn anh, hình như em... Lại thích anh hơn rồi."

Đến khi một tiếng ho khan truyền đến từ trong cửa, đoàn trưởng Phong mới im lặng, nghiêm túc nhìn về phía trong cánh cửa, đối diện với ánh mắt của đoàn trưởng Cố, sau đó chào hỏi.

Vì vậy Cố Di Gia không nói gì, yên lặng cảm nhận hơi thở trên quần áo, bên trên vẫn còn dính nhiệt độ cơ thể của anh, rất ấm áp.

Cố Di Gia còn muốn nhìn theo anh rời đi, nhưng anh trai cô lại xụ mặt: "Còn không đi vào, không lạnh hả?"

Phong Lẫm gật đầu, liếc nhìn người yêu, xoay người rời đi.

Cố Minh Thành ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Được rồi, đưa người về rồi, cậu cũng có thể đi rồi." Không có ý định giữ người lại ăn cơm.

Cô nói mấy chữ cuối cùng lúc gió thu thổi đến, nói rất nhỏ.

Cố Di Gia bật cười, nhìn anh, nói: "Vâng."

"Còn có..."

Anh lại dặn thêm vài câu, cô đều cười tủm tỉm đồng ý.

Anh không nói gì cả, cũng không trả lời cô, Cố Di Gia cũng không thất vọng, người ở niên đại này tương đối nội hướng, có lẽ cũng có nhiệt tình như lửa, nhưng chắc chắn đoàn trưởng Phong không phải người như vậy.

Cố Di Gia nói: "Cũng có thể ở lại ăn cơm chiều, anh có muốn đi vào ăn cùng không?"

Đưa cô về đến nhà, Phong Lẫm cũng không đi vào.

Cố Di Gia không nhịn được bật cười thành tiếng.

Cô ậm ừ một tiếng rồi nhanh chóng đi vào nhà với anh trai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận