Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 289: Giới Thiệu Người Yêu 2

Cố Minh Thành về nhà ăn cơm trưa, nhìn thấy trong nhà có thêm hai người xa lạ, chỉ hơi ngạc nhiên, gật đầu với bọn họ, sau đó đi đến phòng bếp tìm Trần Ngải Phương đang nấu cơm.

"Ngải Phương, đó là đồng nghiệp của em à? Bọn họ có ở lại ăn cơm không?"

Trần Ngải Phương lắc đầu: "Không đâu, lát nữa chờ Gia Gia đo xong kích cỡ, chọn xong kiểu quần áo thì bọn họ sẽ rời đi."

Thời buổi này, lương thực mỗi nhà không nhiều lắm, nếu không có việc gì thì cũng không tùy tiện đến nhà ăn cơm.

Cố Minh Thành chỉ "ừ", không nói gì thêm.

Trong phòng khách, hai nữ đồng nghiệp chọn đồ đến hoa mắt, cảm thấy cái này đẹp, cái kia đẹp, bộ nào cũng thích.

Bọn họ không ngờ trình độ vẽ của Cố Di Gia khá tốt, vừa nhìn đã tưởng tượng ra ngay.

Nữ đồng nghiệp đã kết hôn nói: "Gia Gia, trình độ vẽ tranh của em rất tốt, có muốn đi đến bộ tuyên truyền vẽ tranh tuyên truyền không?"

Nhưng còn phải xem màu vải bọn họ mang đến là màu gì, nguyên liệu gì.

Hai nữ đồng nghiệp đứng dậy tạm biệt, nói: "Mai bọn chị sẽ cầm vải đến đưa cho Ngải Phương, làm phiền Gia Gia làm quần áo giúp bọn chị, sau khi làm xong, em nhờ Ngải Phương cầm đến là được."

Hai người chọn đến nỗi hoa mắt, cuối cùng không chọn được, phải đi hỏi Cố Di Gia, để cô chọn giúp.

Lúc này Trần Ngải Phương cũng làm xong cơm trưa.

Cô sợ thân thể hiện tại của mình không chịu nổi.

Sau khi hai người rời đi, Cố Di Gia cười tủm tỉm nói với chị dâu: "Chị dâu, cảm ơn chị giới thiệu khách hàng cho em, chờ em kiếm tiền, mời cả nhà đi ăn cơm ở nhà hàng quốc doanh."

Chồng của cô ấy là bộ đội, biết rất rõ bộ tuyên truyền đang thiếu người vẽ tranh.

Cố Di Gia cười gật đầu.

Hai nữ đồng nghiệp nghe xong, nghĩ đến việc nhà Trần Ngải Phương đều là người phương Nam, người phương Nam rất khó thích nghi được với mùa đông phương Bắc, nên bọn họ cũng hiểu.

Cố Di Gia kinh ngạc thốt lên, thẹn thùng nói: "Năm nay em chưa muốn, em chưa quen thuộc bên này, hơn nữa nghe nói mùa đông rất lạnh, em sợ mình không chịu nổi."

Thảo luận hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng chọn xong.

"Anh mời cả nhà đi ăn cơm là được." Cố Minh Thành cười nói.

Nếu để Cố Di Gia chọn, cô cảm thấy có rất nhiều kiểu dáng thích hợp với hai chị gái này.

Trần Ngải Phương nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ: "Không phải thẻ tiền lương của anh đang nằm trong tay em sao? Anh lấy tiền đâu ra?" Bộ dáng đang nghi ngờ anh giấu tiền riêng.

Hai người đều là người dễ nói chuyện, rất thoải mái về chuyện giá cả, thật ra Cố Di Gia thu phí rẻ hơn cửa hàng may vá bên ngoài một chút, dù sao cũng vừa khai trương.

Trần Ngải Phương cười nói: "Có tiền thì nên tiết kiệm, đừng lãng phí."

"Chiến hữu của anh cũng uống rượu hút thuốc, anh sẽ mua cho bọn họ." Trần Ngải Phương hừ một tiếng, mỗi lần anh mang mùi thuốc hay mùi rượu trở về, cô ấy vừa ngửi đã thấy rất khó chịu.

Lúc này Trần Ngải Phương mới tha thứ cho anh: "Được rồi, hôm nào anh dẫn cả nhà đi ăn bữa cơm ở nhà hàng quốc doanh, đỡ hơn việc cầm tiền đi mua rượu mua thuốc."

*

"Lão Cố, được lắm, thì ra anh còn tích cóp tiền riêng!"

Cô ấy nói với hai đứa nhỏ.

Cố Minh Thành: "... Trước kia tích cóp."

Nghĩ đến mùa đông, cô không nhịn được run lên.

Cố Di Gia bóc vỏ trứng: "Tục ngữ nói, mưa thu trời lạnh, trận mưa này xong, sợ rằng trời sẽ lạnh hơn."

Bảo Sơn gật đầu: "Con và em gái sẽ mang ô."

Cố Minh Thành đành phải xin tha: "Vợ à, không nhiều, chỉ đủ mời cả nhà đi ăn một bữa cơm ở nhà hàng quốc doanh là hết."

Hôm sau là ngày Cố Di Gia đi đến bệnh viện kiểm tra.

Cố Di Gia tỉnh dậy từ rất sớm, phát hiện bên ngoài âm u, trời sắp mưa.

Trần Ngải Phương vừa buộc tóc cho con gái, vừa nhìn về phía thời tiết bên ngoài, lo lắng nói: "Sợ rằng hôm nay sẽ mưa, lát nữa đi học phải cầm theo ô."

Cố Minh Thành cảm thấy rất oan: "Anh không uống rượu cũng không hút thuốc, mua mấy thứ này làm gì?"

Nhưng cô biết, chị dâu chỉ là miệng dao găm tâm đậu hủ, miệng thì quản nghiêm, thật ra khi ra tay rất thoải mái, sẽ chuẩn bị tiền tiêu vặt cho anh cả, tránh việc anh không có tiền, bị mất mặt trước các chiến hữu.

Cố Di Gia cười thầm, yên lặng ăn cơm, không quản chuyện của hai vợ chồng bọn họ.

Cố Minh Thành không dám nói gì.

Dù là mùa đông ở phương Nam hay mùa đông phương Bắc, thì cơ thể cô cũng không thể nào chịu đựng được.

Cố Minh Thành nói: "Một thời gian nữa tuyết rơi, trời sẽ lạnh hơn." Thấy sắc mặt tái nhợt của em gái, anh ấy lại nói: "Hiện tại thời tiết lạnh, không bằng tối nay chúng ta đốt giường đất cho Gia Gia."

Đối với bọn họ, thời tiết như vậy không là gì, nhưng anh ấy lo lắng em gái sẽ lạnh.

Anh ấy nhớ rất rõ khi còn nhỏ, mỗi khi trời trở lạnh, tay chân của em gái lạnh như băng, mỗi lần sờ đến bàn tay lạnh băng kia, anh ấy đều lo lắng không biết em gái có chịu nổi hay không.

Bà nội Hoàng là một người cẩn thận, sẽ dung lồng sưởi hong ấm ổ chăn, sưởi ấm cho em gái.

Phương Nam không có giường sưởi, bảo bối để sưởi ấm là lồng sưởi, một loại được bện từ cây trúc, có hình dáng giống lẵng hoa, bên trong có để một cái bát, đặt than củi vào đó, đốt lên có thể giữ ấm rất lâu.

Nhưng phải chú ý an toàn.

Trần Ngải Phương gật đầu: "Đúng là nên đốt giường đất, nhưng em không hiểu lắm, tối về anh dạy em."

"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận