Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 293: Hồ Ly Tinh 3

Ông Hồ nói: "Yên tâm, tôi không nói gì! Hơn nữa cơ thể cô bé này cũng có thể chữa khỏi, sau này sẽ không yếu ớt nhiều bệnh như vậy, nhưng cần chú ý nhiều hơn, không khỏe mạnh như người bình thường, nếu lơ là thì khá dễ bị bệnh..."

"Vậy đến khi nào thì Gia Gia có thể khỏe hơn?" Phong Lẫm hỏi.

Ông Hồ nói: "Điều trị một năm rưỡi trước đã rồi mới nói tiếp được."

Đợi cơ thể cô điều trị tốt hơn, cũng không phải uống thuốc thường xuyên như vậy nữa, lượng thuốc bắt đầu có thể giảm bớt, dần dần, không phải uống thuốc nữa, chỉ sử dụng thực phẩm bổ sung là được.

Phong Lẫm yên lặng ghi nhớ.

Sau đó, anh lại hỏi: "Nếu như cháu muốn kết hôn với cô ấy..."

Ông Hồ nhịn không khỏi bật cười: "Cậu vội vã như vậy làm gì? Nghe nói sang năm cô bé nhà người ta mới hai mươi, anh của cô bé chắc chắn không vội gả em gái mình đâu."

Nhìn dáng vẻ lo lắng của đoàn trưởng khi đưa em gái sang đây khám bệnh là biết đoàn trưởng Cố vô cùng yêu thương người em gái này.

Cô không suy nghĩ nhiều mà đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Hóa ra là mẹ của doanh trưởng Tiền, bà cụ Tiền.

Sau khi Cố Di Gia ra ngoài, tìm người hỏi, hỏi rõ hướng nhà vệ sinh, thì đi về phía nhà vệ sinh.

Mặc dù khả năng nhận ra người của Cố Di Gia không giỏi bằng chị dâu, nhưng cũng không phải kiểu dễ quên, phát hiện được hành vi khó hiểu của bà cụ kia, lại nhìn thêm hai lần nữa, cuối cùng cũng nhận ra.

Nhưng loại chuyện này quả thực không vội vàng được.

Chỉ là vừa đi được một lát, thì phát hiện vậy mà bà cụ cũng đi theo.

Vẻ mặt Phong Lẫm không chút biểu cảm.

Mặc dù Cố Di Gia rất được người lớn tuổi yêu thích, nhưng cũng không phải ai cũng thích cô, có một số người già trời sinh tính khó, có lẽ sẽ không thích cô.

**

Chỉ cần một người đàn ông có người yêu, đều muốn nhanh chóng cưới người yêu về nhà, đặc biệt là trường hợp của Cố Di Gia, anh càng muốn tự mình chăm sóc cô hơn.

Chờ đến khi Cố Di Gia đi ra, không ngờ bà cụ kia vẫn còn ở đó, trên tay cầm một cái phích nước nóng, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào cô.

Cô nhíu nhíu mày, không khách khí hỏi: "Bà cụ này, bà đi theo tôi làm gì?"

Đi đến gần nhà vệ sinh, Cố Di Gia gặp được một bà cụ khá quen mặt, đang đi ra từ phòng nước nóng bên cạnh.

Bà cụ Tiền khẽ nói: "Bệnh viện lớn thế này, ai nói là tôi đi theo cô?"

Ví dụ như bà cụ Tiền trước mặt. Cố Di Gia không để ý tới bà ta, xoay người rời đi.

Cố Di Gia dừng lại, ai ngờ bà cụ cũng đứng ở đó, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào cô.

Cố Di Gia đi rất chậm, sức khỏe của cô không tốt, sau khi đi vào thế giới này, cô đã quen với việc đi chậm lại, dù sao cô cũng không vội, đi chậm một chút cũng không sao.

Thế là cô vô cảm xoay người, chậm rãi đi về phía trước.

Cô gái này trông khoảng hai mươi tuổi, trên người mặc một chiếc áo khoác mùa thu nửa mới nửa cũ, chân đi một đôi giày vải màu đen, ăn mặc rất giản dị.

Bà cụ Tiền "xì" một tiếng: "Tôi muốn đi thì đi, tôi muốn dừng thì dừng, bây giờ tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát."

(*) Trúc xấu mọc măng tốt: ý chỉ cha mẹ tồi mà sinh được con ngoan.

"Nếu là như thế, vậy bà đi trước đi." Cố Di Gia lạnh lùng nói.

Nhưng bà cụ Tiền sau lưng cô, mặc dù là bà nội, nhưng thật ra tuổi của bà ta cũng không phải là quá lớn, cũng chỉ ngoài năm mươi, lại còn làm việc đồng áng nên cơ thể vô cùng khỏe khoắn, bình thường đi đường cũng gọi là nhanh, làm gì có chuyện từng chậm như vậy?

Bà ta thầm mắng ở trong lòng, quả nhiên là hồ ly tinh, chuyên quyến rũ đàn ông.

Trong nội tâm cô hừ lạnh một tiếng, không để ý tới những người đứng phía sau, tiếp tục đi về phía trước.

Nghe vậy, Cố Di Gia biết bà cụ này là loại người già khó đối phó nhất, rất đáng ghét, nói lý với bà ta cũng không nghe lọt, nếu quá thật thà với bà ta, ngược lại có thể sẽ chọc tức chính mình.

Nhìn thấy bà cụ Tiền, cô ấy lên tiếng: "Mẹ, mẹ không đi lấy nước cho chị dâu sao? Sao đi lâu như vậy?"

Cố Di Gia nghe cô ấy nói chuyện, biết cô gái này chắc là con gái của bà cụ Tiền.

Cô nhìn kỹ hơn cô gái được gọi là "Quyên Quyên", là con gái cưng của gia đình, cũng xem như là xinh đẹp động lòng người, khác hoàn toàn bộ dạng cay nghiệt của bà cụ Tiền, giống như trúc xấu mọc măng tốt*.

Nghe được tiếng bước chân sau lưng, biết bà cụ kia quả nhiên vẫn tiếp tục đi theo.

Ngay khi Cố Di Gia đang chậm rãi bước đi, một cô gái mặt mày thanh tú đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận