Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 303: Em Tin Anh 4

Khóe môi Cố Di Gia nở nụ cười, nếu không phải là anh đang lái xe, cô cũng không nhịn được muốn hôn anh một cái.

Vì vậy cô nhìn xung quanh, đột nhiên nói: "Đoàn trưởng Phong, anh dừng xe lại một chút đi."

Phong Lẫm hơi thắc mắc nhưng vẫn dừng xe ở ven đường.

Xe đã chạy ra thị trấn, đang trên đường trở về, hai bên đường đều là cây, xung quanh không có khu dân cư gì, càng không có xe đi qua, thời đại này xe vẫn còn ít.

Anh còn tưởng rằng cơ thể cô khó chịu, có lẽ cô muốn xuống xe.

Trong lúc anh nghĩ như vậy, chỉ thấy cô tháo dây an toàn, sau đó tiến người qua đây, hôn lên mặt anh một cái.

Phong Lẫm: "..."

Trong nháy mắt đó, cánh tay Phong Lẫm đột nhiên không khống chế nổi khẽ run lên, anh mạnh mẽ quay đầu nhìn qua, đôi mắt thâm thúy tựa như ánh lửa, nhìn chằm chằm cô đầy nóng bỏng.

Trong xe yên tĩnh, hai người cũng không nói gì.

Phong Lẫm vẫn lái xe đến trước khu tập thể.

Mí mắt của anh khép hờ, mi mắt vừa đen vừa dài, che mất ánh mắt của anh, khiến người khác không nhìn thấy cảm xúc trong đôi mắt kia.

Hai người cứ như vậy im lặng cả đoạn đường rồi về đến nơi.

Trong nháy mắt cô mở to mắt, cảm nhận thấy đôi môi mềm mại, ấm áp rơi ở trên môi, cùng với hơi thở đặc biệt chỉ thuộc về anh, mạnh mẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái, lại cực nóng bỏng, hơi thở đó còn mang theo tính xâm lược cực mạnh.

Đến cửa nhà, Cố Di Gia mở cửa rồi quay đầu hỏi: "Anh có muốn vào ngồi một lát không?"

Cố Di Gia bị anh nhìn nên thấy hơi xấu hổ.

Lúc này đúng lúc là thời gian nghỉ trưa, người hoạt động ở bên ngoài không nhiều lắm, lại thêm trời đang mưa, mặt đất ướt nhẹp nên càng không có người nào.

Cố Di Gia gần như nín thở nhìn người đàn ông gần ngay trước mắt.

Cô giả vờ bận rộn cúi đầu, muốn cài lại dây an toàn thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một gương mặt...

Nếu như cẩn thận quan sát là có thể phát hiện một người đỏ mặt, còn một người mặc dù nét mặt không thay đổi gì nhưng tai lại đỏ bừng.

Cô nghe anh nói vậy thì cũng không miễn cưỡng mà cùng đi vào cùng anh.

Rất lâu sau, đến lúc cô sắp hít thở không thông, anh mới lùi lại, bàn tay to khẽ vuốt khuôn mặt đỏ bừng của cô, sau đó cầm dây an toàn trong tay cô cài lại, xong xuôi anh lại khởi động xe.

Phong Lẫm đưa đồ đến phòng khách, lúc đang chuẩn bị rời đi, anh quay đầu thì thấy Cố Minh Thành giống như âm hồn yên lặng không một tiếng động xuất hiện ở cửa.

Phong Lẫm xuống xe trước, sau khi anh đỡ Cố Di Gia xuống xe, lại xách đồ bọn họ mua cùng với hộp đựng đồ ăn dược liệu đã được đóng gói cẩn thận xuống, sau đó anh tiễn cô quay về nhà.

"Không cần đâu." Phong Lẫm nói: "Chút nữa anh còn phải về đi làm."

Cô không hề nhắc tới chuyện bọn họ còn đến thị trấn ăn cơm, dù sao cái này không quan trọng, cũng không cần nói cho anh trai cô biết.

Phong Lẫm không hé răng.

Cố Di Gia đưa Phong Lẫm đến cửa, nhân cơ hội ngoắc ngoắc đầu ngón tay của anh, bị anh trở tay nắm rất chặt.

Cố Di Gia kinh ngạc hỏi: "Anh cả, anh vẫn chưa nghỉ ngơi sao?"

Mặc dù có chút không muốn nhưng anh thật sự phải về rồi.

Phong Lẫm: "..." Anh vợ quả nhiên từ trên trời rơi xuống rồi.

Đôi mắt của cô cong cong: "Ừm, em tin anh."

Cố Di Gia phản ứng chậm nửa nhịp mới hiểu được "chuyện" trong miệng anh là chỉ bà cụ Tiền.

Phong Lẫm nắm lấy tay cô rồi nói: "Gia Gia, em nghỉ ngơi cho tốt, chuyện ngày hôm nay em không cần để trong lòng, anh sẽ xử lý."

Cố Minh Thành cười đáp: "Anh nghỉ trưa rồi, mới ngủ dậy, chuẩn bị đi làm." Ánh mắt của anh ấy dừng lại ở giữa hai người: "Ngược lại là hai người đấy, ngày hôm nay cả hai đã đi đâu lâu vậy."

Mặt mày cô mang theo ý cười: "Đoàn trưởng Phong, ngày hôm nay vất vả cho anh rồi, đêm nay anh nhớ nghỉ ngơi thật tốt nhé."

Phong Lẫm căn bản không nghe thấy cô nói cái gì, sự chú ý của anh đều đang để lên ngón tay mềm mại không xương kia.

Không biết có phải tay của các cô gái đều mềm mại như vậy không, hình như đến cả xương cũng mềm mại, mỗi lần anh nắm tay cũng không dám dùng quá sức, rất sợ không cẩn thận bóp gãy.

Cố Di Gia mặt dày nói: "Không còn cách nào khác, ông nội Hồ thật sự quá tốt, bọn em muốn nói chuyện với ông ấy thêm một chút ấy mà."

Cố Minh Thành cũng không phải người khó gần, anh giữ Phong Lẫm ở lại uống chén nước, sau đó một mắt nhắm một mắt mở để mặc em gái tiễn người ra về.

Phong Lẫm cũng không cần anh ấy cảm ơn, Gia Gia là người yêu của anh, về sau sẽ là vợ của anh, cho dù đưa cô đến nơi nào, anh cũng bằng lòng, thậm chí là thoải mái nhận lời.

Vẻ mặt Cố Minh Thành khựng lại rồi nói với Phong Lẫm một tiếng cảm ơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận