Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 306: Giáo Dục Tư Tưởng 3

Người nói lời này trong lòng tràn đầy đáng tiếc, thật ra bên quân đội cũng có mấy đồng chí nam có ý với Tiền Quyên Quyên, điều kiện cũng không kém. Nếu như Tiền Quyên Quyên theo bà cụ Tiền về quê, mấy đồng chí nam ở đó có tốt đến mấy thì chắc chắn cũng không tốt bằng người bên quân đội được.

Lại thêm bà cụ Tiền kia cứ giày vò người khác như vậy, ai biết được cuối cùng Tiền Quyên Quyên có thể gả cho loại người nào?

Tiền Quyên Quyên không nán lại ở bên ngoài lâu, mà nhanh chóng quay về nhà.

Trong nhà yên tĩnh, không có người nào.

Tiền Quyên Quyên ngồi thẫn thờ, mãi cho đến khi nghe được tiếng cháu trai cháu gái từ bên ngoài trở về.

Cháu gái Tiền Ngọc Phượng tám tuổi nhút nhát hỏi: "Cô út, cháu nghe nói bà nội bị người ta đưa đi rồi..."

"Tại sao lại đưa bà nội đi ạ?" Cháu trai Tiền Đức Thắng năm tuổi ầm ĩ hỏi: "Cháu không muốn bà nội đi, bà nội thương cháu nhất, ngày mai bà nội còn cho tiền cháu mua kẹo ăn nữa..."

Bà cụ Tiền vô cùng yêu thương cháu trai, cháu trai Tiền Đức Thắng xem như là người duy nhất trong nhà duy nhất không bị bà cụ hủy hoại, cho nên cậu bé có ấn tượng rất tốt với bà cụ, không nỡ để bà ta đi.

Sắc mặt của anh ta rất nặng nề, rất khó nhìn, nhìn thấy em gái bèn hỏi: "Quyên Quyên, chỗ mẹ... Em nói cho anh biết, hôm nay mẹ đã làm cái gì không đúng vậy?"

Cô ấy mím môi, trong lòng lo lắng không thôi, không biết việc này nên làm thế nào.

Rõ ràng cô bé và mẹ ăn ít nhất, chưa từng được ăn nhiều như em trai.

Tiền Quyên Quyên bèn nói cho anh ta biết chuyện xảy ra ở bệnh viện quân y ngày hôm nay, cô ấy không hề bất ngờ khi thấy sắc mặt xanh mét của anh trai.

Bà ta ở nhà, thường xuyên mắng chửi cô bé và mẹ, nói bọn họ là món hàng phải bù thêm tiền*, nói bọn họ ăn nhiều, giống như heo.

Mấy năm nay, mẹ anh ta cũng không gây ra tai họa quá lớn nên cũng không để ý tới bà ta nhiều.

Tiền Quyên Quyên không để ý tới cháu trai, nói với cháu gái: "Ngọc Phượng không cần sợ, cháu cứ nấu cơm trước đi, chờ cha cháu trở về rồi lại tính tiếp."

Một lúc lâu sau, doanh trưởng Tiền lau mặt, nói: "Anh biết rồi, chờ sau khi mẹ về, anh sẽ đưa mẹ về quê."

*Món hàng phải bù thêm tiền: Chỉ người con gái lấy chồng; cha mẹ phải cho thêm tiền làm của hồi môn (tục lệ ngày xưa).

Tiền Ngọc Phượng gật đầu, thật ra cô bé không hề lo lắng bà nội bị đưa đi sẽ xảy ra chuyện gì, thậm chí cô bé còn âm thầm chờ mong, tốt nhất là bà nội đừng quay lại.

Khi biết được mẹ mình bị đưa đi giáo dục, doanh trưởng Tiền phải đi tìm hiểu trước, đối phương cũng không giấu giếm anh ta, nói cho anh ta biết hình như mẹ anh ta làm chuyện mê tín phong kiến gì đó, đúng lúc bị đoàn trưởng Phong gặp phải, trực tiếp báo lên cấp trên.

Không chỉ có mỗi đoàn trưởng Phong, mà còn cả đoàn trưởng Cố.

Sắc trời chậm rãi buông xuống, doanh trưởng Tiền cuối cùng cũng trở về.

Mẹ anh ta lại nói ở ngay trước mặt đoàn trưởng Phong và người yêu của anh, nói người yêu của anh là hồ ly tinh, nói cô bị chính khí của quân đội làm bị thương nên mới bệnh thoi thóp như thế...

Anh ta biết tính cách của mẹ mình, nhưng luôn nghĩ nơi này là quân đội, mẹ mình cũng không phải người hồ đồ, phải biết ăn nói cẩn thận, hành động cẩn trọng.

Nào biết được, lần này bà ta trực tiếp đắc tội với đoàn trưởng Phong.

"Quyên Quyên, khiến em phải chịu ấm ức rồi." Anh ta chú ý tới vết cào vừa đỏ vừa sưng trên cổ cô ấy, trong lòng khẽ run.

Ngực Tiền Quyên Quyên run lên, nắm chặt tay.

Trừ phi anh ta không muốn ở trong quân đội nữa.

Quân đội kỷ luật nghiêm minh, cấp bậc rõ ràng, một doanh trưởng như anh ta nào dám đi đắc tội hai đoàn trưởng chứ.

Doanh trưởng Tiền nhìn cô ấy một chút, anh ta muốn nói gì đó nhưng lại thở dài một tiếng.

Không nói đoàn trưởng Phong tức giận, chính anh ta nghe thấy lời nói như vậy, khuôn mặt cũng đỏ bừng. Lại càng không cần phải nói tới đoàn trưởng Cố, nghe nói anh ấy cũng là người rất che chở em gái, nếu như anh ấy biết, tuyệt đối sẽ không tha cho mẹ anh ta.

Tiền Quyên Quyên miễn cưỡng mở miệng: "Em không sao, anh đưa mẹ đi đi, tránh cho đến ngày nào đó mẹ lại gây chuyện... Em sẽ về quê cùng mẹ, như vậy cũng không tính là không ai phụng dưỡng mẹ."

Lúc nói lời này, ánh sáng trong mắt cô ấy giống như bị dập tắt, chỉ còn lại vẻ ảm đạm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận