Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 307: Giáo Dục Tư Tưởng 4

Cố Di Gia ngủ trưa tỉnh dậy, cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Cũng không biết là nhờ hiệu quả chăm sóc gần đây, hay là nhờ nửa chung ẩm thực dược liệu cô ăn ở chỗ chú Vinh có tác dụng.

Nhìn thời gian còn cách bữa tối một lúc lâu nữa, cô bèn lấy len sợi mua được ngày hôm nay ra, phân loại xong xuôi, sau đó bắt đầu quấn lên thành cục.

Rất nhanh sau đó, người trong nhà lục tục trở về.

Lúc Trần Ngải Phương trở về thì trầm mặt nói: "Gia Gia, ngày hôm nay ở trong bệnh viện, có phải các em gặp phải một bà cụ họ Tiền đúng không?"

Cố Di Gia thấy thế, biết là chị dâu đã nghe được cái gì, cô không chút để ý nói: "Em có gặp, bà cụ này vừa ra cửa đã nói mấy lời mê tín dị đoan."

Chị dâu làm việc ở Hội Liên hiệp phụ nữ nên nắm bắt mấy tin tức kiểu này rất nhanh, cô ấy biết được chuyện này thì cũng không có gì lạ.

"Quả nhiên!" Trần Ngải Phương tức giận nói: "Bà già họ Tiền kia thật đúng là một cây gậy trộn phân, lần này nhất định phải để cho bà ta chịu giáo huấn, xem xem bà ta còn dám nói bậy hay không."

Màu sắc của mấy cuộn len sợi này rất dễ phân biệt, đỏ, trắng, vàng nhất định là cho con gái, màu xanh lá cùng với màu xám nhạt là cho con trai.

Bảo Hoa không chút do dự nói: "Màu xanh lá ạ!"

"Cô út, có phải cô đan áo cho con không? Của con là màu gì vậy ạ?" Bảo Hoa mừng rỡ vây quanh Cố Di Gia.

Cố Di Gia gật đầu: "Đúng vậy, cô út đan áo cho các con đấy, con thích màu gì?"

Hai đứa bé nhìn nét mặt của mẹ, nghe lời không hỏi nhiều nữa.

Đối với một người của thời đại sau, màu xanh lá này có hàm ý khác trong đó, thật ra cô cũng không muốn mua màu xanh lá.

Hai đứa bé đúng lúc tan học trở về, chúng đều hỏi: "Mẹ, ai chịu giáo huấn vậy ạ?"

Cố Di Gia: "..."

Chờ đến khi bọn chúng thấy len sợi trên bàn cùng với Cố Di Gia đang cuộn len, hai nhóc đều vui mừng.

Trần Ngải Phương không muốn nhiều lời với hai đứa bé, cô ấy phất phất tay: "Không có gì, hai đứa mau đi làm bài tập đi."

Cậu bé nhìn nhìn chỗ len sợi màu xanh lá, cậu rất thích màu này, nhìn thấy là thích thú, mùa đông mặc vô cùng hào hứng.

Chỉ là cô không nghĩ tới, cô bé Bảo Hoa này cũng thích màu xanh lá.

Mặc dù Bảo Sơn không thẳng thắn như em gái nhưng mắt cũng nhìn vào đống len sợi mãi.

"Màu xanh lá đẹp lắm ạ." Bảo Hoa cười tít mắt nói: "Con thích màu xanh lá."

Cố Di Gia ngạc nhiên nhìn cô bé, chần chừ nói: "Màu xanh lá? Con có muốn suy nghĩ thêm một chút không..." Thật ra màu xanh lá này cô muốn đan cho Bảo Sơn.

Nhưng thời đại này màu len sợi thì nhiều như vậy, nhưng cô lại phát hiện rất nhiều người đều thích mua màu xanh lá, vì vậy cô cũng mua về, nói không chừng Bảo Sơn sẽ thích nó, cô không thể dùng cái nhìn của thời đại sau để đánh giá được.

Bảo Hoa làm mặt quỷ với cô ấy, Bảo Sơn sáng suốt không tiếp lời.

Cháu trai cháu gái đều thích, vậy thì không thành vấn đề, cô có thể thỏa mãn bọn chúng.

Quả nhiên, Cố Minh Thành trở về đã hỏi em gái: "Gia Gia, sao em không nói cho anh biết, ngày hôm nay ở bệnh viện quân y em còn gặp phải chuyện kia?"

Cố Di Gia nhìn bọn chúng, quả quyết nói: "Được, cô sẽ đan màu xanh lá cho hai đứa, đến lúc đó sẽ dùng hoa văn để phân biệt."

Cho tới bây giờ cô cũng không cảm thấy bà cụ Tiền khó đối phó, kiểu bà già tính nết như vậy, nhìn thấy đã biết bà ta thích gây chuyện, không cần cứng đối cứng với bà ta, xã hội tự nhiên sẽ tàn nhẫn với bà ta.

Bảo Sơn nói: "Cô út, con cũng thích màu xanh lá."

Sau đó không lâu, Cố Minh Thành cũng quay về.

Gương mặt anh ấy trầm hơn, vừa nhìn đã biết là tâm trạng đang không tốt.

Đặc biệt là thời buổi này, khi quy chụp tiếng xấu lên ai đó thì sẽ bị trừng phạt thôi.

Không đủ thì cô đến cung tiêu xã mua thêm ít len sợi màu xanh lá về tiếp.

Trong lòng anh ấy rất giận, nếu như chính anh ấy đưa em gái đến bệnh viện, gặp phải bà cụ Tiền nói bậy nói bạ kia, anh ấy sẽ trực tiếp đưa bà ta đến quân đội tiếp nhận giáo dục tư tưởng.

Chẳng qua là bây giờ bà cụ Tiền cũng bị đưa đi rồi, anh ấy đỡ phải ra tay.

Cố Di Gia cười nói: "Anh cả, chuyện này không có gì hết, dù sao quân đội sẽ ra mặt giáo dục tư tưởng cho bà ta, chúng ta hà cớ gì phải phí tâm vì bà ta chứ?"

Trần Ngải Phương thấy thế, bỗng nhiên cười mắng: "Có áo mặc đã tốt rồi, lại còn chọn!"

Cố Di Gia cùng với Trần Ngải Phương thấy thế, trong lòng cũng hiểu rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận