Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 317: Trách Nhiệm 2

"Thật ra em hơi lo lắng về sức khỏe của con bé." Tống Nguyệt Mai nói: "Tuy rằng Phong Lẫm bảo là đang điều trị, nhưng khi em gặp con bé thì mới nhận ra sắc mặt của nó hơi nhợt nhạt, không biết là sau này có thể điều trị khỏi được không nữa."

Vẻ mặt của sư đoàn trưởng Phương hiện lên sự không đồng ý: "Lão Tống à, em nói vậy là không đúng. Chỉ cần cô bé đồng ý thì không cần phải quá so đo mấy mặt khác làm gì. Trong lòng của Phong Lẫm có sự tính toán, thằng bé sẵn sàng mạnh mẽ hơn tất thảy. Chúng ta là bậc cha chú, tốt nhất không cần chỉ bảo chúng nó phải làm gì, tránh mất công còn khiến người ta cảm thấy phiền phức, kẻo lại trở thành những lão già khó ưa đấy."

Tống Nguyệt Mai đảo mắt nhìn ông ấy, dĩ nhiên là bà ấy hiểu lý do này.

Bà ấy có hai người con trai một người con gái, con cả và con út đều đi lính rồi. Đứa con cả đã cưới vợ, thằng bé đưa con dâu đến sống ở tỉnh Vân Nam, đứa con út thì lại ở Tây Bắc. Đứa con gái thì sống cách đây không xa, làm việc ở nhà xuất bản trong thành phố.

Bây giờ tụi trẻ với họ cách biệt thế hệ nên theo đuổi việc tự do yêu đương, chỉ cần bản thân nhìn hợp mắt thì mới bằng lòng kết hôn, nếu không thì bậc cha chú như họ có thúc giục cũng vô ích.

Bà ấy cũng từng muốn giới thiệu con gái cho Phong Lẫm, không chỉ vì thân càng thêm thân mà còn là vì Quản Tễ là một người mẹ chồng tốt. Nếu con gái gả đến nhà họ Phong thì chắc chắn sẽ không bị bạc đãi, còn có thể tiếp tục chọn lựa công việc cho chính mình.

Tiếc thay con gái của bà ấy lại không thích mẫu người như Phong Lẫm, mà Phong Lẫm đến bây giờ cũng chưa từng nhìn lấy con gái của bà ấy một lần nào.

Vốn dĩ hai người chẳng có cửa.

Bây giờ cuối cùng Phong Lẫm đã tìm được người yêu rồi, lại còn là người mà anh vừa ý, cho dù người ngoài có ý kiến gì đi nữa thì cũng không khiến anh lung lay quyết định của mình.

Thêm nữa là cô quả thật khiến cho người người yêu thích, đừng bảo Phong Lẫm thích cô, ngay cả bà ấy chỉ ở chung với Cố Di Gia mới được nửa ngày ngắn ngủi mà đã cảm thấy cô rất tốt, bà ấy thật sự rất thích cô.

Đương nhiên họ nghĩ như vậy vì họ cho rằng Phong Lẫm là một người đáng tin, cho dù muốn tìm người yêu thì cũng sẽ không tìm một người quá kém.

Cho dù sức khỏe của Cố Di Gia thật sự không tốt thì bà cũng sẽ không nói gì trước mặt cô.

Cuối cùng lúc đó Phương Mỹ Hà lọt vào mắt xanh của Du Quan - người lúc ấy chỉ mới là phó đoàn trưởng, thế là hai người vội vàng kết hôn.

"Việc cưới xin của con trai cũng rắc rối giống như Phong Lẫm, em đâu có nói được nó, có rảnh thì anh nói nó đi."

Sau này Phương Mỹ Hà - con gái của anh em chồng mình đến để làm đoàn văn công ở đây, bà muốn giới thiệu Phương Mỹ Hà cho Phong Lẫm, ngờ đâu lại vẫn không được.

Sư đoàn trưởng Phương thấy bà thấu hiểu thì tươi cười: "Phong Lẫm đã có người yêu rồi, em cũng nên thúc giục con trai út đi. Tuy rằng nó nhỏ hơn Phong Lẫm có vài tuổi, nhưng đừng để đến khi Phong Lẫm cưới vợ rồi mà nó còn chưa có người yêu."

Trải qua vô số lần thất bại, Tống Nguyệt Mai đã chẳng còn hy vọng gì, bà ấy không giới thiệu người khác cho Phong Lẫm nữa, bà ấy nghĩ chỉ cần anh vừa ý với người nào thì dù cho người đó có ra sao đi nữa thì họ cũng không để ý.

Ngược lại Phương Mỹ Hà thì bằng lòng, nhưng có lẽ do Phong Lẫm biết đây là tiệc hẹn hò nên anh không hề đến dự.

Tống Nguyệt Mai cũng hiểu tính cách của Phong Lẫn nên ngoài mặt bà ấy bày tỏ sự ủng hộ của mình về việc này. Hôm nay bà ấy cũng nhiệt tình tiếp đãi người nhà họ Cố, hoàn toàn không tỏ ra điều gì khác thường.

Bà ấy sợ nói thêm điều gì nữa thì trong lòng sẽ thấy khó chịu.

Bà ấy vẫn rất yên tâm về Phong Lẫm.

Trước kia bà ấy còn có Phong Lẫm cạnh bên, cho dù có lo lắng về chuyện cưới xin của con trai út và con gái như thế nào thì bà cũng nghĩ rằng tụi nó còn nhỏ tuổi. Nhưng mà bây giờ, điều khó làm nhất là Phong Lẫm đã có bạn gái rồi, vậy mà hai đứa con kia còn chưa biết tự giác nữa chứ?

Nói đến đứa con trai út thì Tống Nguyệt Mai cũng rầu rĩ như ông.

Tống Nguyệt Mai nói xong thẳng thừng đứng dậy rời đi.

Người bên ngoài chẳng nói năng gì mà vẫn tiếp tục gõ cửa.

Mãi cho đến khi có người điên cuồng gõ cửa mới khiến cô bừng tỉnh khỏi việc chăm chú đạp máy may.

Do cô quá chú tâm vào công việc của mình nên cô không hề bước chân ra khỏi khu nhà tập thể, thế nên cô chẳng hay biết chuyện gì đã xảy ra trong khu nhà tập thể.

Sau khi gặp bề trên thì Cố Di Gia một lòng tập trung tinh thần cho công việc.

"Ai thế?" Cố Di Gia hỏi.

*
Bạn cần đăng nhập để bình luận