Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 319: Trách Nhiệm 4

Cố Di Gia hơi tò mò: "Nhưng mà trông bà cụ Tiền rất có sức sống mà, cũng còn trẻ nữa, bà ta có thể sống một mình, sao lại phải bắt người khác chăm sóc chứ?"

Trần Ngải Phương nghe cô nói mà tức cười.

Trong mắt người khác, cho dù bà cụ Tiền mất chồng có trẻ thế nào đi chăng nữa thì khi bà ta có cháu trai, cháu gái cũng được tính là người già rồi, cần được con gái chăm sóc.

Con gái phải vì cha mẹ mà buông bỏ sự nghiệp, tương lai để ở cạnh bên chăm sóc cho cha mẹ là chuyện hiển nhiên.

Thậm chí còn được gọi cho một cái danh mỹ miều.

Những ngày này nếu bị cha mẹ tố là bất hiếu thì cho dù công việc có tốt đến đâu thì cuối cùng cũng mất hết cả.

Nhưng mà những lời Gia Gia nói cũng đúng, quả thật bà cụ Tiền không cần phải có con gái chăm sóc, nếu có tiền trong tay thì sao mà không sống được chứ?

Nhưng tiếc thay Tiền Quyên Quyên vì bà cụ Tiền nên chỉ có thể hy sinh công việc và tương lai của chính mình.

Cố Di Gia cười gật đầu để cho họ yên tâm.

Nhưng lần này bà ta đến vào buổi tối, lúc ấy trong nhà có đầy đủ gia đình nên mới mở cửa cho bà ta.

Ban ngày em gái chỉ ở nhà một mình, tuy rằng ở quân đội không cần phải lo lắng về an toàn nhưng cũng cần phải đề phòng một vài người khó chơi đến nhà gây phiền phức.

Không ngờ hôm sau bà cụ Tiền lại đến nữa.

Anh ấy vội vàng kiểm tra em gái, thấy cô vẫn bình thường thì thở phào nhẹ nhõm.

Bất kể lời xin lỗi của bà cụ Tiền có chân thành hay không, bà ta đã đến từng tuổi này rồi mà còn phải xin lỗi một cô gái chưa đầy hai mươi tuổi, bà ta chỉ cảm thấy mặt mũi của mình đều mất sạch. Vẻ mặt lúc xin lỗi của bà ta rất ảo diệu, Trần Ngải Phương không kiềm được mà nhìn thêm vài lần.

Nếu Tiền Quyên Quyên ở lại quân đội thì chắc chắn tương lai sẽ tốt hơn so với dưới quê, lại càng không cần bàn về việc tìm được một người yêu tốt ở đây.

Không chỉ có mình bà ta đến mà còn có cả doanh trưởng Tiền và Tiền Quyên Quyên.

"Sau này cứ như vậy đi. Cho dù ai đến gõ cửa mà không nói năng gì thì không cần phải để ý đến họ." Anh ấy dặn dò em gái.

Sau khi Cố Minh Thành trở về, anh ấy cũng nghe về chuyện ban nãy bà cụ Tiền đến đây gõ cửa.

Về chuyện bà cụ Tiền thì Cố Di Gia cũng không bận lòng, chủ yếu là đột nhiên bà ta đến đập cửa nên khiến cho cô nhớ về người này.

Vẻ mặt của doanh trưởng Tiền áy náy nói: "Tôi đã mua vé tàu cho mẹ tôi rồi, mấy ngày nữa họ sẽ về quê."

Sức khỏe của em gái anh ấy yếu ớt, không thể đánh lại bà cụ khó chơi như vậy, không mở cửa cho họ vào là việc đúng đắn.

Tiểu Quyên Quyên cũng nhỏ giọng bày tỏ lời xin lỗi của mình đến Cố Di Gia.

Bà cụ Tiền đã sửa cái thói kiêu ngạo khi còn ở trong bệnh viện, bà ta cúi gằm đầu xuống, ấp a ấp úng nói câu xin lỗi.

Bảo Hoa bụm miệng trốn sau lưng anh trai nhìn lén, lúc bị mẹ trừng mắt nhìn thì mới vội vàng che mắt lại, tỏ vẻ cô bé chưa nhìn thấy trò hề của bà cụ này.

Đừng tức giận hại cho sức khỏe lắm.

Doanh trưởng Tiền sững sờ, sau đó mới gật đầu, anh ta không hiểu sao cô lại hỏi như vậy.

Bà cụ Tiền trong phút chốc nhảy dựng rồi hét lên: "Sao mà được hả? Con tôi là doanh trưởng đó, sao lại rời khỏi quân đội được?"

Vốn dĩ Cố Di Gia không định quan tâm đến chuyện này, nhưng khi nhìn thấy sự trầm lặng trong mắt của Tiền Quyên Quyên thì cô không khỏi buồn lòng.

Thế nhưng điều càng làm cho bà ta lo lắng là con trai bà ta vậy mà con nói lời cảm ơn đến con nhỏ này nữa.

Rõ ràng đây không phải là lỗi của cô ấy nhưng vì quan hệ mẹ con mà cô ấy bị liên lụy, không chỉ phải đến đây để nhận lỗi mà còn phải từ bỏ công việc để về quê với mẹ mình.

Tiền Quyên Quyên bất ngờ nhìn anh trai mình, cô ấy muốn nói gì đó nhưng lại không thể cất lời.

"Đồng chí Cố, cô nói rất đúng, quả thật là lỗi của tôi." Doanh trưởng Tiền nhìn em gái của mình, vẻ mặt trở nên đau khổ: "Là do tôi đổ trách nhiệm của mình lên người Quyên Quyên như một lẽ tất nhiên..."

Qua một lúc lâu, cuối cùng doanh trưởng Tiền cũng mở lời.

Cô nhìn về phía doanh trưởng Tiền, bỗng nhiên cô hỏi: "Doanh trưởng Tiền, tôi nghe bảo nếu như trong một gia đình mà có con trai thì trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ thường sẽ là của đứa con trai ấy, có phải không?"

"Sao lại không được? Anh ta chuyển ngành là được mà." Cố Di Gia cố ý nói: "Hơn nữa con trai phụng dưỡng mẹ mình không phải là chuyện hiển nhiên sao? Lẽ ra bà phải cảm thấy vui vẻ mới đúng chứ."

Bà cụ Tiền nghẹn lời, ánh mắt nhìn Cố Di Gia giống như đang phun lửa.

Bà ta cảm thấy con nhỏ này đang trả thù chuyện mình nói cô là hồ ly tinh, thế nhưng giật đây bảo con trai bà ta đổi ngành thì thật sự rất ác độc.

Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương cũng nhìn sang, thấy vẻ mặt căng thẳng của cô thì hai người biết hình như cô tức giận rồi, thế nên hai người họ hơi lo lắng.

Tiền Quyên Quyên cũng bất ngờ nhìn cô.

Doanh trưởng Tiền kịp phản ứng, khuôn mặt ngăm đen trong nháy mắt đã đỏ bừng.

Cố Di Gia cười khẩy rồi nói: "Nếu đã như vậy thì tại sao doanh trưởng Tiền anh đây không rời khỏi quân đội để về quê phụng dưỡng cho mẹ mình đi mà phải là em gái anh vậy? Có phải là điều này sai sai rồi không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận