Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 322: Cô Thấy Tôi Thế Nào? 3

Lần này mẹ anh ta đụng chạm đến đoàn trưởng Phong và đoàn trưởng Cố, vì tương lai của mình và cũng để cho mẹ anh ta không gây thêm chuyện, cuối cùng anh ta cũng hạ quyết tâm đưa bà ta về quê.

Thế nên khi em gái bảo rằng cô ấy sẽ về quê với mẹ thì anh ta không hề phản đối mà lại thẳng thừng đồng ý, thậm chí anh ta còn cảm thấy đây là cách giải quyết tốt nhất.

Thế nhưng anh ta lại không ý thức được cách làm này của bản thân có khác gì với mẹ mình đâu?

Vì sao anh ta có thể hy sinh em gái mình như một lẽ hiển nhiên như vậy?

Anh ta thật sự ích kỷ đến thế sao?

Ban nãy ở nhà đoàn trưởng Cố, âm thanh chất vấn kia của Cố Di Gia khiến anh ta bối rối không thôi, tựa như tấm màn che anh ta luôn che giấu bao lâu nay bị xé xuống.

Tuy rằng mấy người đoàn trưởng Cố không nói gì cả nhưng sự im lặng này lại khiến anh ta rất lúng túng.

Thậm chí doanh trưởng Tiền còn cảm thấy ánh mắt họ nhìn anh ta tựa như đang nhìn một người đàn ông ích kỷ chỉ biết lo cho lợi ích của bản thân.

"Mẹ mặc kệ, tóm lại con không được chuyển ngành!" Bà cụ Tiền đành nhường nhịn: "Nếu con mà chuyển ngành thì đừng gọi mẹ là mẹ nữa!"

Doanh trưởng Tiền không động đậy gì, anh ta bình tĩnh nói: "Mẹ à, con về nhà với mẹ không được sao? Thế thì mẹ cũng không cần phải nói rằng ở quê chẳng có ai, một mình mẹ ở quê cảm thấy cô đơn nữa. Thế này vậy, cả nhà mình đều về quê với mẹ, sau này mẹ về quê đỡ phải phạm sai lầm."

Bà cụ Tiền giống như một con gà mái già bị nắm đuôi, bà ta nhảy dựng rồi chửi ầm lên: "Quỷ tha ma bắt cái con hồ..." Bà ta nhìn thấy ánh mắt sắc bén của doanh trưởng Tiền bèn miễn cưỡng nuốt lại ba chữ "hồ ly tinh" rồi lại mắng to: "Con đừng có nghe lời con nhỏ đó, con nhỏ đó chẳng có tốt lành gì cả, sao con lại chuyển ngành chứ hả? Con đang làm ở quân đội rất tốt mà, cũng đâu có phạm lỗi sai gì, sao lại phải chuyển ngành?"

Nếu có một đứa con trai làm đoàn trưởng thì người làm mẹ như bà ta mới nở mày nở mặt biết bao, bà còn phải sợ đoàn trưởng Phong và đoàn trưởng Cố sao?

Mạnh Xuân Yến cũng bất ngờ nhìn sang chồng mình.

Hốc mắt của doanh trưởng Tiền cũng ửng đỏ: "Mẹ à, em gái cũng là người mà, con không thể ích kỷ như thế nữa, lúc nào cũng hy sinh em ấy..."

"Mẹ, mẹ đừng mắng nữa." Doanh trưởng Tiền mở lời: "Ngày mai con sẽ đến tìm lãnh đạo của quân đội xin chuyển ngành."

Bà cụ Tiền dường như con vịt bị bóp chẹt cuống họng, giọng nói đứt quãng.

Tiền Quyên Quyên cúi mặt không biết đang nghĩ gì.

Bà cụ Tiền liền hoảng sợ, vội vàng hét lên: "Mẹ không chịu!"

Bà ta không thể để con trai chuyển ngành được, bà ta còn muốn để cho con trai tiếp tục ở lại đây, còn muốn đợi sau này con trai được làm đoàn trưởng nữa.

Anh ta cũng thương yêu em gái mình nên sau khi tham gia quân ngũ kiếm được tiền thì để cho em gái tiếp tục đi học.

Doanh trưởng Tiền: "Mẹ, nếu con phạm lỗi sai thì chỉ sợ không phải là chuyển ngành đâu mà là bị bỏ tù đấy."

Tuy rằng chỉ học đến bậc trung học cơ sở nhưng kết quả học tập của em gái quả thật rất tốt, bởi thế nên lúc tuyển giáo viên tiểu học trong quân đội cô ấy được tuyển với thành tích xuất sắc.

Sau đó bà ta nhào qua vội vàng ôm chặt lấy cánh tay của con trai, khóc ròng nói: "Con ơi, con đừng về mà! Em gái con về với mẹ là được rồi, con không được về..."

Anh ta nhớ về những chuyện từ nhỏ đến lớn. Lúc còn nhỏ, em gái của anh ta rất ngoan ngoãn, còn bé tí đã lẽo đẽo theo sau anh ta quán xuyến việc nhà, trông nom nhà cửa, thậm chí còn chăm sóc cả anh ta.

Nhưng nhìn vẻ mặt của bà ta thì bà ta không đồng ý.

Câu này của anh ta đơn giản chỉ muốn hù bà ta thôi.

"Mẹ!" Doanh trưởng Tiền chịu không nổi: "Nếu mẹ cứ nói thế nữa thì con sẽ đến quân đội bảo họ đưa mẹ đi giáo dục lại đó ạ!"

Bà cụ Tiền bất chấp: "Em gái con là phụ nữ mà, hy sinh thì có sao? Chẳng phải phụ nữ phải hy sinh vì đàn ông sao? Con xem ngoài kia đi, có phụ nữ nhà nào mà không hy sinh vì đàn ông không?"

Bà cụ Tiền vừa mới được quân đội giáo dục, cảm giác đó chẳng dễ chịu gì mấy nên bà ta bèn ngậm miệng.

Doanh trưởng Tiền biết nếu lần này anh ta không xử lý tốt chuyện này thì những người khác trong quân đội sẽ khinh thường anh ta giống như đoàn trưởng Cố vậy, thế thì anh ta vẫn còn đáng mặt đàn ông sao?

Quan niệm phụ nữ phải hy sinh cho đàn ông đã ăn sâu bén rễ trong lòng bà cụ không cách nào thay đổi được. Doanh trưởng Tiền nhận thấy rõ ràng, thế nên cũng càng bất lực.

Vốn dĩ anh ta là người được hưởng lợi nên anh ta đã tập mãi thành thói quen, bây giờ lại cảm thấy rất xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận