Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 327: Sốt 4

Lúc quay về thì vẫn là bạn trai cô đưa về, đưa thẳng một đường về đến trước cửa nhà, bác gái hàng xóm bên cạnh thấy vậy còn cười với hai người họ nữa.

Cố Di Gia cũng thoải mái tươi cười đáp lại.

Phong Lẫm nói: "Có lẽ qua mấy này nữa trời sẽ trở lạnh, em nhớ chú ý sức khỏe của mình, đừng để bị cảm lạnh đấy nhé."

"Anh yên tâm đi." Cố Di Gia bảo đảm với đoàn trưởng Phong đang lo lắng: "Em luôn ở nhà mà, trong phòng còn đốt cả lò sưởi nữa nên rất ấm. Hơn nữa lần nào em ra ngoài cũng đều mặc rất nhiều lớp, bảo đảm sẽ không bị cảm đâu."

Bây giờ cô ngủ cũng không còn sợ nửa đêm giật mình tỉnh giấc vì lạnh nữa, bởi vì lúc đốt lò sưởi thì thật sự rất ấm áp.

Đoàn trưởng Phong không tin câu nói này của cô, lúc nãy khi anh kéo lấy tay cô thì có thể cảm nhận được tay cô rất lạnh, anh nắm rất lâu nhưng vẫn không ủ ấm được.

Thật ra anh không muốn cô ra ngoài cho lắm, tốt nhất là cứ ngoan ngoãn ở yên trong nhà, để anh sang đó thăm cô là được.

Nhưng rất rõ ràng người yêu của mình không bao giờ chịu yên phận, hoàn toàn không giống với vẻ bề ngoài dịu dàng yếu ớt kia, cô là một người hoạt bát, thích đi đây đi đó, cho dù hai người họ chỉ đi dạo với nhau thì cô cũng rất thích.

Tối qua trước khi đi ngủ, lúc nghe Cố Di Gia ho là cô ấy bắt đầu lo lắng rồi.

Lúc được đút thuốc Cố Di Gia mơ mơ màng màng mở mắt ra, lúc thấy người đó là Trần Ngải Phương thì yếu ớt gọi một tiếng chị dâu.

Trần Ngải Phương là người đầu tiên phát hiện ra cô đổ bệnh.

Trần Ngải Phương vội vàng đi lấy thuốc hạ sốt cho cô uống vào ngay.

Quả nhiên mấy ngày sau trời bắt đầu trở lạnh.

Trong quân đội có trạm y tế, có cả bác sĩ và y tá, những căn bệnh thông thường đều có thể đưa đến đó kiểm tra.

Cố Di Gia an ủi người yêu đang lo lắng cho mình, cuối cùng cũng có thể tiễn anh về nhà.

Trần Ngải Phương nghĩ thầm cũng còn may là có thể nhận ra mình, xem ra vẫn chưa sốt đến mức lú lẫn.

Lúc thời tiết bắt đầu thay đổi thì Cố Di Gia lại đổ bệnh, lần này bệnh kéo đến nườm nượp, cô sốt đến mức không bước xuống giường được, chỉ có thể mơ mơ màng màng nằm yên trên giường.

Sau đó cô lại tiếp tục đắm chìm trong công việc của mình, lúc rảnh rỗi thì sẽ đan áo len cho mọi người.

Cho nên sáng sớm lúc mới thức dậy là cô ấy đã cố ý sang đó gõ cửa thử, nhưng bên trong mãi không có người đáp lại, vì thế Trần Ngải Phương cảm thấy không ổn, vội vàng đẩy cửa bước vào thì thấy cô đang nằm trên giường, sốt đến mức mặt đỏ bừng lên.

Cô ấy có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, thậm chí lúc còn nhỏ cô em chồng này khi nào bị bệnh thì cô ấy đều có thể đoán được. Mỗi lần thời tiết thay đổi thì Cố Di Gia cũng đều sẽ bệnh một trận, cô ấy đã quen với điều này rồi.

Cũng hết cách, chỉ có thể nói cô ấy có kinh nghiệm trong chuyện này, chỉ cần hôm đó thời tiết thay đổi thì sẽ biết cô em chồng này đổ bệnh ngay.

Những lúc thế này chỉ cần hạ sốt là được, cũng không nhất thiết phải đến bệnh viện.

Cố Minh Thành cũng qua xem thử, thấy em gái mình sốt đến mức mặt đỏ bừng lên thì bị doạ một phen, vội vàng hỏi: "Có cần đưa đến trạm y tế không?"

Trần Ngải Phương nói: "Xem có thể hạ sốt không trước đã, nếu còn không hạ sốt thì hãy đến trạm y tế."

"Nói gì thế." Trần Ngải Phương không thích nghe những câu như vậy, cô ấy lên tiếng hỏi: "Em có đói không? Chị có nấu cháo cho em rồi, em ăn chút cháo nhé?"

"Em biết rồi."

Sau khi miễn cưỡng nuốt được nửa chén cháo thì Cố Di Gia không chịu ăn nữa, nếu còn ăn tiếp thì cô sẽ nôn ra mất.

Cô ấy nói với Cố Minh Thành: "Anh đi làm rồi đưa hai đứa đi học đi, hôm nay để em xin nghỉ ở nhà chăm sóc cho Gia Gia là được rồi."

Nếu như tiếp tục điều trị thì chắc chắn sẽ không còn dễ đổ bệnh như vậy nữa, cho dù có thì có lẽ cũng sẽ khỏi rất nhanh.

Hai đứa nhỏ nghe Cố Di Gia đổ bệnh nên cũng muốn vào thăm nhưng đã bị Trần Ngải Phương đuổi ra ngoài, cô ấy lo hai đứa nhỏ sẽ nhiễm bệnh.

Cô yếu ớt mở mắt ra, trong phòng hơi tối, đợi khi cô thích ứng được với ánh sáng thì phát hiện người ngồi cạnh giường không phải là chị dâu nữa mà là một chàng trai cao to lạnh lùng.

Lúc khôi phục ý thức lần nữa thì cảm giác được có một bàn tay đang chạm lên trán mình.

Sau khi Cố Di Gia nằm xuống thì rất nhanh đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, chỉ biết trong lúc cô ngủ chị dâu đã giúp cô thay bộ quần áo thấm đầy mồ hôi, sau đó nữa thì cô đã đắm chìm trong giấc mộng đẹp của mình rồi.

Cố Minh Thành không yên tâm nhưng hình như cho dù mình có ở lại đây thì cũng không giúp được gì nên nói: "Nếu như có chuyện gì thì cứ nhờ người đến tìm anh, anh sẽ về ngay."

Trần Ngải Phương đỡ cô nằm xuống, sau đó lại sờ lên trán cô lần nữa, phát hiện đã hạ sốt rồi, hơn nữa còn đang đổ mồ hôi, cuối cùng cũng thở phào được một hơi.

Trước đây lúc em chồng phát sốt thì không hạ sốt nhanh như vậy đâu, bây giờ mới chỉ gần nửa ngày, thường đều phải cần hơn nửa ngày thì mới có thể miễn cưỡng hạ sốt.

Xem ra số thuốc điều trị sức khỏe mà ông Hồ kê có hiệu quả thật.

Cố Di Gia vẫn còn chút tỉnh táo, lúc cảm nhận được đang có người sờ lên trán mình thì mở mắt ra, thấy Trần Ngải Phương đang ngồi bên giường thì yếu ớt lên tiếng: "Chị dâu à, để chị lo lắng rồi..."

Trần Ngải Phương bưng cháo đến, đỡ cô ngồi dậy, cho cô dựa vào thành giường sau đó mới đút cháo cho cô.

Cô nhẹ nhàng dạ một tiếng.

Cố Di Gia không muốn ăn nhưng cô biết những lúc thế này tốt nhất vẫn nên ăn gì đó mới có sức chống lại con ma bệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận