Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 329: Chăm Sóc 2

Mấy hôm trước đoàn trưởng Phong mới dặn đi dặn lại rằng trời sắp trở lạnh rồi, bảo cô chú ý giữ ấm. Lúc đó cô còn thề thốt đủ điều, nào ngờ trời vừa trở lạnh, cho dù cô có chú ý đến mấy thì cũng đổ bệnh.

Nghe vậy thì sắc mặt Phong Lẫm trông không được tốt lắm.

Anh trở nên căng thẳng hơn: "Tại sao lại không nói cho anh biết?" Chẳng lẽ cô còn xem mình là người ngoài, có chuyện cũng không muốn nói với mình sao?

"Em sợ anh lo lắng thôi mà..."

Phong Lẫm hít sâu một hơi, anh biết cô vẫn còn đang bệnh nên không thể nói quá nặng lời được, chỉ đành đáp: "Đợi đến lúc em khỏi bệnh anh mới biết thì lúc đó anh sẽ càng khó chịu hơn..."

Anh cũng tự trách bản thân không đủ quan tâm đến cô.

Cố Di Gia thấy hình như anh sắp giận rồi nhưng lại nhẫn nhịn không bộc phát ra ngoài nên lòng không khỏi thấy áy náy.

Cô đưa tay qua níu lấy tay anh: "Được rồi, anh đừng giận nữa mà, sau này có chuyện gì em cũng đều nói với anh hết."

Cố Di Gia: "..."

Cô ngoan ngoãn mở miệng ra ăn cháo do Phong Lẫm đút.

Phong Lẫm không muốn đi nhưng nhớ đến việc cô cũng cần ăn gì đó nên đã đứng dậy bước ra ngoài.

Nhưng bây giờ đối diện với bạn trai như thế...

"Lão Phong, ăn cơm thôi! Cháo của Gia Gia cũng đã nấu xong rồi, lát nữa tôi sẽ mang vào."

"Em phải ăn nhiều vào."

Lúc này sắc mặt Phong Lẫm mới dịu hơn được chút.

Mặc dù là được bạn trai đút cho nhưng cô vẫn ăn không được nhiều cho lắm, ăn được nửa bát thì bắt đầu thấy no. Hơn nữa đây còn là bát bình thường chứ không phải bát loại to nên phần ăn thật sự không nhiều lắm.

Cố Di Gia nghe xong thì thúc giục anh: "Anh đi ăn cơm đi, ăn xong rồi lại đến ngồi với em tiếp."

Lúc hai người họ đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói của Cố Minh Thành vang lên.

Cố Di Gia đã quen với việc được mẹ và chị dâu mình đút cháo, nhưng số lần được đàn ông đút cháo như thế là rất ít, ngay cả anh trai mình cô cũng không cho đút.

"Em đã ăn rất nhiều rồi..." Cô buồn bã nói: "Em ăn hơn gấp đôi trước đây rồi đó."

Không lâu sau anh bưng một bát cháo bước vào, ngồi trước giường, trông bộ dạng ấy cứ như đang muốn đích thân đút cháo cho cô vậy.

Câu nói này không phải là để dỗ dành anh đâu, lúc vừa đến thế giới này thì cô ăn còn ít hơn vậy nữa, sau đó nhận thức được mình phải rèn luyện bản thân nên mới miễn cưỡng ăn nhiều hơn chút.

Phong Lẫm nhìn cháo trong bát, cho dù biết cô ăn ít nhưng cũng không thể chỉ ăn bấy nhiêu đó được, cô ăn ít quá, chẳng trách cô lại gầy như thế.

Cố Di Gia vùi mình vào trong chăn để bày tỏ thái độ từ chối của mình.

Trong phòng khách, mấy người Cố Minh Thành đều ở đây hết, chưa ai nghỉ ngơi cả.

Xem ra chuyện này chỉ có thể để lão Cố ra mặt, có lẽ lão Cố sẽ có cách để cô ăn được nhiều hơn nhỉ?

Nhớ lại trước đây lúc anh vẫn còn chưa biết gì, lần nào cô cũng nằm trên giường mơ mơ màng màng chịu đựng cơn bệnh thì trong lòng lại buồn bực khó chịu.

Đoàn trưởng Phong vẫn muốn cô ăn nhiều hơn thế nữa, nhưng khi thấy cô giở trò vùi mình vào trong chăn thì càng bất lực hơn.

Hôm say Cố Di Gia vẫn còn sốt nhẹ, không liên tục mà cứ gián đoạn, vì thế cũng không thể xuống giường được.

Ăn được uống được ngủ được thì cơ thể mới khỏe mạnh, cô luôn cố gắng chăm sóc sức khỏe của mình.

Phong Lẫm chau mày nói: "Vẫn còn sốt nhẹ."

"Dù gì trưa nay mọi người cũng về mà, một mình em ở nhà cũng chỉ ngủ thôi, không cần ai chăm sóc đâu." Cố Di Gia đã nói như vậy.

Cô không muốn Trần Ngải Phương xin nghỉ ở nhà để chăm sóc mình nữa nên đã bảo cô ấy đi làm, một mình cô ở nhà vẫn tự lo được cho bản thân.

Thấy cô nhìn mình với ánh mắt tha thiết mong chờ, đôi mắt ấy long lanh ngấn nước, trông rất đáng thương nên anh cũng không đành lòng từ chối.

Sao Cố Minh Thành lại không nhìn ra suy nghĩ của Phong Lẫm ngay lúc này cơ chứ, vì thế mới cố ý lên tiếng để anh thoải mái hơn: "Yên tâm đi, bây giờ đã tốt hơn trước đây nhiều rồi, hôm nay em ấy chỉ sốt có nửa ngày, cũng không còn sốt cao nữa, điều này cũng chứng minh là sức khỏe của Gia Gia đang chuyển biến tốt hơn."

Trần Ngải Phương gật đầu theo: "Thuốc mà ông Hồ kê rất tốt, điều trị thêm một năm vài tháng nữa có lẽ sẽ khỏe hơn nhiều."

Phong Lẫm nói chuyện với họ thêm lúc nữa thì rời đi.

Phong Lẫm ngồi lại trong phòng mãi cho đến khi trời tối, sau khi Cố Di Gia uống thuốc xong, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi thì mới đứng dậy rời khỏi.

Phong Lẫm nghe xong thì thấy không thoải mái.

"Đây là chuyện bình thường." Trần Ngải Phương nói: "Thường con bé đều sốt tận ba ngày, ngày thứ nhất sốt cao, hai ngày sau đó mới dần dần hạ nhiệt, đến ngày thứ tư thì khỏi hẳn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận