Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 330: Chăm Sóc 3

Trần Ngải Phương biết cô không muốn vì bệnh tình của mình mà ảnh hưởng đến công việc của họ nên trong lòng lại thấy xót xa.

Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn đồng ý với cô.

Ngược lại là Cố Minh Thành, kể từ lúc anh ấy nhập ngũ thì rất ít khi ở cạnh em gái mình, ngay cả bộ dáng em gái mình bệnh ra sao cũng sắp quên luôn rồi. Thấy cô ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế thì trong lòng cũng rất khó chịu, lúc đi làm cũng không yên lòng được.

Chính ủy Phùng thấy lạ nên hỏi thăm: "Cậu bị sao thế?"

"Không có gì."

Cố Minh Thành không muốn nói nhiều, suy nghĩ một lúc thì tan làm đến tìm Phong Lẫm, ai ngờ khi đến thì lại nghe nói là anh không có ở đó.

"Cậu ấy đi đâu rồi?" Anh ấy hỏi cảnh vệ Tiểu Trương của Phong Lẫm.

Tiểu Trương lắc đầu, vừa định nói gì đó thì thấy đoàn trưởng Phong quay về, cậu ấy không khỏi bật cười đáp lại: "Kìa, đoàn trưởng của chúng tôi về rồi, anh tự hỏi đi."

Bình thường Cố Di Gia cũng rất ít khi bước ra khỏi cửa, cho dù có ra thì cũng chọn lúc mọi người đi làm hết mới ra ngoài đi dạo.

Cô miễn cưỡng mở mắt ra phát hiện đoàn trưởng Phong cũng đến thì không khỏi vui mừng, vì thế đã vươn tay ra về phía anh, anh cũng khựng lại nhưng cuối cùng cũng đưa tay ra ôm lấy cô.

Hai người cùng đi về khu nhà tập thể.

Lúc Cố Di Gia bị gọi dậy thì đã ngửi được một mùi hương thơm lừng xộc thẳng vào mũi.

"Đồ ăn dược liệu mà chú Vinh nấu." Phong Lẫm giải thích: "Hôm qua tôi gọi điện thoại cho một người bạn trong thị trấn, bảo người đó đi tìm chú Vinh nhờ chú Vinh giúp. Mấy ngày tới đây chú ấy sẽ nấu đồ ăn dược liệu rồi cho người đưa qua đây."

Phong Lẫm cũng không ngại ôm cô vào lòng, sau đó vươn tay với lấy chiếc áo khoác bên cạnh đắp lên cho cô.

Cố Minh Thành quay đầu lại, ngạc nhiên khi thấy Phong Lẫm đang cầm một chiếc bình giữ nhiệt bằng sắt vào.

"Sao hôm nay anh lại đến thế? Không bận sao?" Cô đặt tay lên khoát lấy vai anh, cả người vùi hết vào lòng anh, vừa nhìn là biết vẫn còn chưa tỉnh hẳn.

Cố Minh Thành nghe vậy thì sắc mặt trông hơi phức tạp, anh ấy muốn nói gì đó nhưng nghẹn lại không thốt ra được.

Anh ấy bước đến gần, hạ thấp giọng hỏi: "Đây là gì thế?"

Còn chuyện Cố Di Gia đổ bệnh mấy ngày nay trừ Phong Lẫm và người trong nhà ra thì người trong khu nhà tập thể không ai biết cả.

Sở trường của chú Vinh là đồ ăn dược liệu, nên đương nhiên cũng hiểu về việc kê thuốc, biết bệnh nhân có thể ăn gì và không thể ăn gì.

Bây giờ người của cả khu nhà tập thể đều biết đoàn trưởng Phong là người yêu của Cố Di Gia, khi thấy anh chạy vào khu nhà tập thể thì cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Hôm nay anh cố tình gọi điện thoại để hỏi ông Hồ, ông Hồ bảo anh yên tâm.

Nếu như cô đã tỉnh thì tuyệt đối sẽ không làm ra hành động như thế.

"Không bận, anh có nhờ chú Vinh nấu đồ ăn dược liệu cho em rồi. Anh đã hỏi ông Hồ rồi, ông ấy nói em có thể ăn đồ ăn của chú Vinh, nó cũng có lợi cho sức khỏe của em nữa."

Động tác của đoàn trường Phong khựng lại, anh đặt bát sang bên cạnh rồi bưng một thau nước đến cho cô rửa mặt.

Phong Lẫm ôm cô một lúc rồi mới buông cô trở lại giường, sau đó mới đi đổ đồ ăn dược liệu từ trong bình giữ nhiệt ra bưng vào đút cô.

Cố Minh Thành phản bác: "Đây có là gì đâu chứ, nếu như là em thì anh cũng tình nguyện hầu hạ như thế."

Lúc này cô mới phát hiện mình đang vùi người vào lòng anh, nhiệt độ toát ra từ cơ thể anh đang bao vây lấy cô nên cô không hề thấy lạnh.

Cố Di Gia: "Em còn chưa đánh răng rửa mặt nữa..."

Một lúc sau cuối cùng Cố Di Gia cũng đã hoàn hồn về.

Trần Ngải Phương đứng bên ngoài thấy Phong Lẫm bận đến bận lui thì giương mắt nhìn sang Cố Minh Thành nói: "Anh nhìn thấy chưa, em gái anh lắm chuyện thật mà."

Nếu như đổi lại là người không kiên nhẫn thì thật sự không thể vui vẻ hầu hạ vậy được đâu.

Sau đó lại nhìn đoàn trưởng Phong mệt mỏi nhưng vẫn không oán than gì, ánh mắt y hệt như "cha mẹ vợ" đang nhìn con rể vậy, càng nhìn càng thấy hài lòng, cảm thấy không còn người nào thích hợp hơn đoàn trưởng Phong nữa.

Mặt cô đỏ ửng lên, nhỏ giọng nói: "Em, em về giường đây..."

Mặt Trần Ngải Phương đỏ ửng lên, đưa tay ra đấm anh một cái, quay người bước vào nhà bếp để nấu cơm.

Cô ấy nghĩ thầm làm sao giống nhau được chứ? Đoàn trưởng Phong và Gia Gia vẫn chưa kết hôn mà còn tình nguyện làm những chuyện này, có thể thấy cậu ấy rất quan tâm đến Gia Gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận