Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 332: Mẹ Chồng Tặng Quà “Lấy Lòng” Con Dâu Tương Lai 1

Đến ngày thứ ba quả nhiên Cố Di Gia đã hạ sốt.

Đợi khi cô có thể bước xuống giường đi lại thì bên ngoài trời đã nổi gió bắc, sắc trời âm u, trông có lẽ sắp có tuyết rơi.

Trời ngày càng trở lạnh.

Sau cơn bệnh này, lúc đến lấy thuốc thì cũng không biết ông Hồ có nghĩ đến chuyện thay loại thuốc khác không nữa, thuốc đó uống vào vừa đắng, mùi vị lại còn rất kỳ lạ.

Trước đây cô chỉ thấy nó lạ thôi, nhưng bây giờ nó còn thêm vị đắng, miệng cô sắp đắng đến mức không còn cảm giác gì nữa rồi.

Chuyện này dẫn đến việc người vốn đã kiêng ăn kẹo như Cố Di Gia lại bắt đầu quay lại với nó, dùng vị ngọt của kẹo để lấn át mùi hương lạ lùng và đắng gắt trong miệng.

Đương nhiên đắng là một chuyện nhưng thuốc tốt thì phải đắng như thế, sức khỏe của cô hồi phục rất nhanh, cũng có thể bước xuống giường đi lại bình thường, thậm chí còn cảm thấy tinh thần của mình phấn chấn hơn hẳn nữa.

Không như trước đây mỗi lần đổ bệnh nặng đề uể oải rã rời liên tục hơn nửa tháng, cơ thể yếu ớt không có sức lực, chỉ mới đi được vài bước thì lại mệt đến mức loạng choạng đứng không vững.

Cố Di Gia cũng biết với tình hình sức khỏe bây giờ của mình thì đan áo giúp người khác chỉ có thể xem như kiếm chút tiền tiêu vặt mà thôi, muốn xem nó thành một công việc chính thì trước mắt là điều không thể.

Lúc Cố Di Gia đan xong áo len cho chị dâu thì đã đến ngày nghỉ, đoàn trưởng Phong lại đến thăm cô.

Số áo len người ta đặt làm đã đan xong hết cả rồi, cũng đã nhờ chị dâu đưa cho đồng nghiệp của chị ấy và chủ nhiệm Tống, nghe nói họ rất hài lòng, không có gì cần sửa hay thay đổi cả, chuyện tiền nong cũng rất mau lẹ.

Còn về áo len của hai đứa nhỏ và đoàn trưởng Phong đều đã được đan xong cả rồi, bây giờ chỉ còn đan áo len cho chị dâu nữa thôi.

Nhưng nằm yên không vận động như thế cũng không được, cô chỉ có thể nhân lúc buổi chiều khi gió không lớn, cuộn mình thành một khối tròn lớn rồi ra ngoài đi dạo.

Nhưng còn chưa đợi cô mang giày vào thì cửa phòng đã được mở ra, đoàn trưởng Phong mang lỉnh kỉnh đồ bước vào.

Cố Di Gia tự cảm thấy tinh thần của mình rất tốt, ra ngoài đi dạo vài tiếng đồng hồ cũng không vấn đề gì.

Kể từ lúc cô khỏi bệnh thì đã một thời gian dài đoàn trưởng Phong không đến rồi, nghe nói là phải ra ngoài làm nhiệm vụ, hơn nửa tháng qua Cố Di Gia không được gặp anh rồi.

Bây giờ cô cũng không có chuyện gì để làm nên chỉ có thể rúc mình trên giường, từ từ đan áo len.

Đương nhiên bây giờ Cố Di Gia cũng không dám ra ngoài đi lung tung, chủ yếu là vì bên ngoài gió quá lớn, thời tiết cũng không tốt, sợ trúng gió rồi lại đổ bệnh nữa nên không có chuyện gì thì cô sẽ chui rúc trong nhà, thứ cô yêu nhất vẫn là chiếc giường này, cô còn mong mình được nằm mãi trên đó nữa.

Nên cô chỉ có thể chăm sóc sức khỏe mình.

Đặc biệt là bây giờ trời bắt đầu trở lạnh, em gái mình luôn dính chặt trên giường, nếu không cho đoàn trưởng Phong bước vào thì chẳng lẽ bắt em gái mình ra ngoài hứng chịu gió lạnh sao?

Sau đó cũng có người đến đặt cô đan áo len nhưng đúng lúc cô lại đang bệnh nên chị dâu đã từ chối thay cô.

Sau khi Phong Lẫm bước vào, thấy cô định bước xuống giường thì lên tiếng: "Không cần xuống đâu, em ngồi đó đi." Trong phòng đang đốt lò sưởi nên cũng không lạnh cho lắm, nhưng anh vẫn sợ cô bị cảm lạnh.

Lúc nghe nói đoàn trưởng Phong đến thì Cố Di Gia đã vớ lấy chiếc áo khoác bên cạnh định bước xuống giường.

Kể từ lần trước cô đổ bệnh, đoàn trưởng Phong thường xuyên đến thăm, lần nào cũng ngồi lại với cô nên dường như đã được ngầm cho phép có thể tự do ra vào phòng cô. Lòng Cố Minh Thành thấy khó chịu nhưng cũng chỉ có thể xem như không thấy gì, mặc hai người họ muốn làm gì thì làm.

Anh vừa kể lại vừa lấy từng món đồ ra khỏi túi.

Cố Di Gia chớp mắt, cảm thấy rất bất ngờ: "Dì gửi đồ cho em thật à? Gửi gì cho em thế?"

"Đồ mẹ anh gửi cho em đấy." Phong Lẫm nói.

Cố Di Gia bị đống đồ trong túi bố anh mang đến thu hút, cười hỏi: "Đây là gì thế?"

Phong Lẫm mở túi, vừa lấy đồ trong đó ra vừa nói: "Vốn đã muốn gửi cho em từ nửa tháng trước rồi, nhưng lúc đó bà ấy muốn mua thêm cho em một chiếc áo khoác nên mới kéo dài đến hôm nay..."

Anh cầm theo đồ bước đến trước giường, đặt đồ xuống đất.

Trong đó có đồ ăn của trụ sở Kinh Thành, cũng có một số thứ cần thiết trong sinh hoạt hằng ngày ví dụ như kem dưỡng da và các sản phẩm chăm sóc da khác, còn có áo ấm cho mùa đông nữa. Bắt mắt nhất vẫn là một chiếc áo khoác màu nâu, được làm từ len cashmere, kiểu dáng đơn giản trang nhã, vô cùng thịnh hành trong thời đại này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận