Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 344: Bao Giờ Kết Hôn? 1

Sau khi ăn cơm trưa xong, Trần Ngải Phương nói với Cố Minh Thành: "Em đặt người ta mấy cân thịt dê rồi, tối nay nhà chúng ta ăn lẩu thịt dê, anh gọi đoàn trưởng Phong tới đây ăn cơm luôn nhé."

Gần đây Phong Lẫm thường xuyên chạy tới nhà bọn họ, Trần Ngải Phương dứt khoát mời người ở lại cùng nhau ăn cơm.

Mặc dù đoàn trưởng Phong ăn rất nhiều nhưng anh vẫn có trả tiền cơm, với lại anh cũng cực kỳ phóng khoảng, trực tiếp đưa tiền cho cô ấy, còn có các loại tem phiếu nữa.

Chính vì có những tem phiếu của đoàn trưởng Phong nên dạo gần đây nhà bọn họ mới được ăn thịt nhiều lần.

Trần Ngải Phương cảm thấy được có thêm đoàn trưởng Phong cũng không sao cả, cô ấy thản nhiên cầm tiền cơm của đoàn trưởng Phong rồi bảo sau này anh cứ tới nhà ăn cơm.

Buổi chiều, Trần Ngải Phương tan tầm về nhà, cô ấy bắt đầu sơ chế nguyên liệu lẩu thịt dê.

Chờ đến lúc hai đứa bé tan học, trong phòng đã bay ra mùi thịt, hai đứa biết hôm nay được ăn lẩu thịt dê thì hào hứng reo hò.

Một lúc sau, đoàn trưởng Phong và Cố Minh Thành cũng về nhà.

Đoàn trưởng Phong: "..."

Màu xanh lam là một màu tạo cảm giác nghiêm túc, rất phù hợp với đàn ông, trên cổ đoàn trưởng Phong quấn thêm một cái khăn quàng, cảm giác hơi thở trên người anh đều trở nên bình thản hơn nhiều, giảm đi vài phần sắc bén lạnh lùng.

Phong Lẫm nhìn thấy cái khăn quàng cổ kia thì hai mắt sáng rực hỏi: "Gia Gia, chiếc khăn này là đan cho anh à?"

Cố Di Gia bảo đoàn trưởng Phong đeo thử khăn quàng cổ, sau đó thì quàng khăn lên cổ anh.

Lúc Phong Lẫm bước vào, cô mới đan xong khăn quàng cổ, cô nhìn thấy anh thì vẫy tay gọi anh lại.

Lúc nhìn thấy sợi len màu xanh lam là cô biết màu này đan khăn cho đàn ông rất hợp.

Anh chào Trần Ngải Phương rồi đi tìm Cố Di Gia.

Trông anh cũng càng đẹp trai hơn.

"Đoàn trưởng Phong, anh mau tới đây, anh xem khăn quàng cổ này như thế nào?"

Lúc chị dâu đang nấu ăn, Cố Di Gia sẽ không ở trong phòng bếp vì khói rất nhiều, cô trở về giường đất trong phòng sẽ tốt hơn.

*

Đoàn trưởng Phong không nhịn được nhìn cô chằm chằm: "Gia Gia, thật sự không phải đan cho anh à?"

Cố Di Gia: "... Là đan cho cha của anh đó."

Cô còn nói anh quàng khăn này rất hợp, nhìn thế nào cũng giống đan cho anh mà? Thật ra lời vừa nãy của cô là đang nói giỡn đúng không?

Cố Di Gia gật đầu: "Không tồi, rất hợp."

Bởi vì khăn quàng cổ này đan cho người lớn nên cô không đan thêm hoa văn gì, chỉ là một chiếc khăn quàng cổ bình thường, nhìn rất mộc mạc, phù hợp với quan niệm của thời đại này.

Phong Lẫm không vui lắm, trong một khoảnh khắc anh đột nhiên muốn giấu cái khăn quàng cổ này đi.

Mẹ Phong còn có thể hỏi chủ nhiệm Tống, dù sao chủ nhiệm Tống cũng là chị em tốt của bà ấy nên sẽ hiểu biết rõ.

Cố Di Gia bật cười, không đành lòng chọc ghẹo anh nữa: "Anh lại mở ngăn tủ ra đi, ngăn thứ hai ấy."

Đoàn trưởng Phong: "..."

"Đúng vậy." Thấy anh vui vẻ như thế, trong lòng Cố Di Gia cũng tràn ngập sự sung sướng và mềm mại, cô muốn đối xử với anh thật tốt: "Mặc dù anh không sợ lạnh nhưng vẫn phải chú ý giữ ấm, em nghe nói tới tháng chạp thì thời tiết còn lạnh hơn nữa."

Cố Di Gia trừng to mắt: "Không phải anh bảo dáng người của chú Phong cũng tựa tựa anh à, với lại hai cha con anh trông cũng giống nhau nữa, cho nên em chỉ cần nhìn anh là biết có hợp với cha anh hay không rồi."

Cô đã lớn rồi nên rất ít người ôm cô như vậy, ngay cả anh trai cũng không làm thế, cô không ngờ dù là chuyện ôm hay được nâng lên cao đều đã được người đàn ông này cho cô trải nghiệm đủ.

Cố Di Gia bị anh ôm lên thì kinh ngạc thở gấp, chờ đến khi bị anh xoay mấy vòng cô mới bật cười.

Phong Lẫm lập tức hạnh phúc đến mức không nói nên lời, một tay ôm cô lên quay mấy vòng.

Cố Di Gia chưa gặp cha mẹ của Phong Lẫm, sự hiểu biết của cô về bọn họ cũng chỉ tới từ lời nói của anh, cho nên dù cô may quần áo hay đan khăn thì đều phải làm theo dự tính của bản thân.

Hai mắt của đoàn trưởng Phong sáng rực lên rồi lập tức đi mở ngăn tủ, anh thấy có một cái khăn quàng cổ màu chàm được xếp vuông vắn nằm trong ngăn kéo, bên cạnh còn có một đôi găng tay màu đồng.

Thấy kiểu dáng và kích cỡ là biết nó được làm cho người đàn ông trưởng thành.

Đoàn trưởng Phong ôm lại gần, nhìn cô bằng ánh mắt sáng trong: "Gia Gia, cái này là cho anh đúng không?"

Còn về phía cha Phong thì cứ nhìn dựa vào đoàn trưởng Phong là được.

Có lẽ lần trước mẹ anh gửi quá nhiều đồ cho cô nên cô cảm thấy trong lòng không thoải mái, bây giờ cô làm gì cũng nhớ đến hai người ở thủ đô.

Hiện giờ người yêu của anh chỉ nghĩ cách để lấy lòng cha mẹ chồng tương lai.

"Em còn làm đồ cho bọn họ à? Vậy Gia Gia, đồ của anh đâu?" Anh hỏi thẳng, nếu không nói rõ chỉ sợ người yêu sẽ quên mất anh.

Hiện tại cô cũng xem như là công chúa nhỏ được bạn trai cưng chiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận