Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 354: Khoe Con Dâu 3

Cố Di Gia nghe xong thì quyết định: "Được rồi, vậy em sẽ may quần áo và gửi cho họ."

Cô lại hỏi trong nhà anh có những ai.

Mặc dù cô với đoàn trưởng Phong là người yêu, nhưng cô không biết nhiều về gia cảnh của anh, dù gì cũng chưa kết hôn nên không cần vội vàng tìm hiểu.

Còn có nguyên nhân khác là vì mọi người ở xa, làm nhiều công việc khác nhau, thêm nữa ở thời đại này giao thông không thuận tiện, gửi thư lại chậm trễ, gọi điện thoại cũng tốn tiền, muốn gặp mặt một lần thật sự rất khó khăn, nên thật sự không cần vội vã tìm hiểu.

Phong Lẫm nói: "Nhà anh có ông bà nội đã nghỉ hưu, ông bà có bốn người con, ba trai một gái. Cha anh là con cả, dưới cha là hai chú và một cô, cha mẹ anh có bốn người con, anh cả, chị hai, anh ba và anh. Nhà chú hai có bốn người con, nhà chú ba có hai người, nhà cô cả có ba người..."

Cố Di Gia: "..." Đúng là gia đình đông con đông cháu.

Cố Di Gia nghe xong mà váng cả đầu.

Nhà họ Phong nhiều người quá đi mất.

Phong Lẫm nghĩ: "Có thể may cho chị dâu cả, chị hai và chị dâu ba, còn mấy đứa trẻ con thì không cần đâu."

"Anh cả của anh có ba người con, con gái cả mười sáu tuổi, con thứ hai mười ba tuổi, con gái út tám tuổi. Chị hai anh có hai người con, con trai cả mười tuổi, con gái út bảy tuổi. Anh ba cũng có ba người con, con cả và con thứ là sinh đôi, năm nay mười hai tuổi, đứa út năm nay năm tuổi..."

Phong Lẫm nhìn vẻ mặt của cô thì không khỏi bật cười, khóe miệng kéo lên, ho nhẹ: "Nếu em muốn may thì may cho cha mẹ thôi là được, những người khác thì thôi."

Cố Di Gia lắc đầu, cô hỏi anh cả, chị hai và anh ba của anh có bao nhiêu người con, may đồ cho trẻ con dễ hơn nhiều so với người lớn.

Tổng tất cả có bao nhiêu người vậy?

Phong Lẫm gật đầu nghiêm túc: "Ừ, trẻ con đông lắm, nhà anh không thiếu trẻ con."

Ngoài ông bà nội của Phong Lẫm, còn có anh em của ông nội Phong Lẫm, anh em còn có con cháu, con cháu lại có con...

Cố Di Gia: "..."

Cố Di Gia mặt đờ như khúc gỗ, cảm thấy nếu mình may quần áo cho họ, e rằng không may nổi.

Đến anh chị em và anh chị em họ cùng thế hệ với Phong Lẫm, phần lớn đều đã kết hôn, con cũng mười mấy tuổi, đứa nhỏ thì mới vài tháng...

Anh không muốn người mình yêu quá vất vả vì quá nhiều người.

Cuối cùng, cô gục mặt xuống giường, khó quá đi mất.

"Như vậy cũng được sao?" Cố Di Gia nhìn anh.

Nếu là thời đại sau này, chỉ cần một cú điện thoại, gọi video là có thể nhìn thấy người, bây giờ... ảnh còn ít, mà lại còn là ảnh đen trắng, làm gì có ảnh màu sắc nét.

Cuối cùng, cô nói thật lòng: "Nhà anh đông con cháu thật đấy..."

Cố Di Gia không để ý đến ý nghĩa của lời anh vừa nói, trong lòng đang thầm nghĩ nên may đồ cho bọn chúng như thế nào, chỉ có điều cô không biết chiều cao, dáng người và sở thích của chúng, cứ may bừa quần áo cho chúng thì không hợp lý lắm.

Tiếp nối mùa xuân đang cận kề, trong quân đội cũng trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Nhưng cô vẫn muốn may đồ cho chị dâu cả, chị hai và chị dâu ba của anh, dù sao cũng ngang hàng với nhau, may quần áo cũng coi như là lời nhắn hữu hảo.

Tiếc là ý nghĩ này của cô bị cả nhà phản đối.

"Gia Gia, đừng rầu nữa, em cứ làm như lúc nãy nói là được." Anh nghĩ kế giúp người yêu: "Em chỉ cần may đồ cho cha mẹ anh thể hiện lòng hiếu thảo, những người khác thì không cần đâu."

Cố Di Gia lấy củ cà rốt làm mũi người tuyết, rồi lấy một cái xô nhỏ úp lên đầu nó, cuối cùng đặt một cây chổi bên cạnh.

Phong Lẫm thấy cô buồn rầu, khóe miệng lại cong lên, đưa tay đỡ cô dậy.

Chẳng mấy chốc đã đến giao thừa.

*

Coi như cô cũng đã được nặn người tuyết.

Cố Di Gia uể oải nói: "Thôi được rồi, đành phải làm thế vậy..."

"Nếu cô út thích người tuyết thì để con và anh trai làm là được." Bảo Hoa nói: "Cô út, cô muốn đặt người tuyết ở đâu ạ?"

Cố Di Gia chỉ vào khoảng trống dưới cành cây nho: "Đặt ở đó đi."

Thế là hai anh em cùng quét trong sân, thấy vẫn chưa đủ, nên đã dồn tuyết trước cửa lại, mất hai tiếng để làm ra một người tuyết cao bằng nửa người.

Đương nhiên là bây giờ chuẩn bị đón năm mới trước đã.

Mỗi khi Cố Di Gia nhìn tuyết rơi xuống sân lại ngứa ngáy trong lòng muốn được nặn người tuyết.

Có những lúc tuyết ngừng rơi, một đám trẻ con chạy ào ra ngoài dọn tuyết, quét một hồi lại quay ra ném tuyết.

Các học sinh đã được nghỉ học, chỉ cần trời không có tuyết thì không gì có thể ngăn cản chúng chạy ra ngoài, ngày nào chúng cũng chạy loanh quanh bên ngoài, để lại đằng sau một chuỗi tiếng cười và tiếng la hét.

Cố Di Gia thức dậy từ sáng sớm.

Trời vẫn lạnh, cô ngó ra ngoài thấy vẫn chưa có tuyết rơi, coi như là một ngày đẹp trời hiếm có khiến tâm trạng con người ta cũng trở nên dễ chịu hơn.

Mấy ngày trước Trần Ngải Phương đã được nghỉ và đưa hai đứa con lên thị trấn mua rất nhiều đồ Tết về, hơn nữa cô ấy còn dùng hết số phiếu thịt mình đang có để mua rất nhiều thịt lợn, thịt dê và thịt bò tươi về rồi để đông cứng trong sân.

Có một hố tuyết được đào lên ở trên sân coi như làm tủ lạnh từ thiên nhiên, để thịt ở trong đó không sợ bị thiu.

Cố Di Gia mặc quần áo rồi ra ngoài, nhìn thấy đoàn trưởng Phong đang dọn vệ sinh cùng hai đứa trẻ con.

"Chào buổi sáng." Hai mắt cô sáng lên: "Anh đến đây sớm thế?"

Phong Lẫm ừ một tiếng: "Sau khi tập luyện xong không có việc gì làm nên anh đến đây. Gia Gia, em ngủ ngon chứ?" Anh vừa nói vừa quan sát sắc mặt của cô.

Có lẽ là do vừa ngủ dậy nên khuôn mặt cô còn hơi ửng hồng, trông khỏe mạnh hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận