Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 367: Bao Giờ Chúng Ta Kết Hôn? 1

Ngày mùng ba tháng giêng, Phong Lẫm muốn đưa ông Hồ trở lại bệnh viện quân y.

Sáng sớm hôm nay, Trần Ngải Phương đã đặc biệt chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn, nhìn điệu bộ đó là biết cô ấy tính làm bữa sáng cho bữa trưa, mục đích cũng là muốn để ông Hồ ăn một bữa thật ngon, sau đó về bệnh viện.

Nếu không phải ông cụ phải trở về đi làm, cô ấy còn muốn để ông ấy ở đây ở thêm một thời gian.

Nhà bọn họ không có bậc cha chú nào cả, nên Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành thật tâm hiếu thuận và chăm sóc ông Hồ như một bậc cha chú trong nhà.

Chỉ có Bảo Hoa là không để ý gì mà vui vẻ nói: "Mẹ, sau này có thể ăn như thế này mỗi sáng được không? Con thích lắm!" Thật nhiều thịt, ăn rất ngon.

"Nghĩ hay lắm!" Trần Ngải Phương vỗ cái mông của cô bé một cái: "Bây giờ là Tết, có thể làm cho các con chút đồ ăn ngon, qua Tết sẽ không có nữa đâu."

Bảo Hoa tỏ vẻ đầy mong chờ: "Nếu mỗi ngày đều là Tết thì tốt biết mấy."

Những lời nói phi thực tế của bọn nhỏ khiến mọi người bật cười.

Trong lòng ông Hồ có chút hiểu ra, nếu không phải nhà họ Cố đơn giản, bầu không khí cũng tốt, Phong Lẫm cũng sẽ không bảo ông ấy tới.

Sau khi đưa ông Hồ đến bệnh viện, Phong Lẫm lái xe chở Cố Di Gia đến thị trấn.

Vợ chồng Cố Minh Thành thì tình cảm, con cái thông minh đáng yêu, gia đình hòa thuận, bầu không khí làm cho người ta thoải mái, mặc dù ông ấy đến làm khách nhưng cũng không có cảm giác gò bó.

Ăn sáng xong, Phong Lẫm lái xe đưa ông Hồ về bệnh viện quân y, Cố Di Gia cũng đi cùng.

Ông Hồ cười ha ha và đồng ý.

Từ trước Tết, cháu trai chú Vinh đã đưa vợ và con cái về quê ăn Tết nên cũng không có ở đây.

Cố Di Gia nói: "Chờ đến Tết sang năm, ông nội Hồ lại đến nhà chúng ta ăn Tết, sẽ có nhiều đồ ăn ngon như vậy."

Lên đến nơi, bọn họ mang theo quà chúc Tết, đi thẳng đến quán ăn nhỏ của chú Vinh.

Mấy ngày qua ở nhà họ Cố, ông ấy ở rất thoải mái, cũng rất thích bầu không khí của nhà họ Cố.

Bảo Hoa lập tức quay đầu nói với ông Hồ: "Ông cố nhất định phải tới để ăn Tết cùng chúng cháu nhé!"

Thằng nhóc Phong vẫn rất hiếu thuận, biết ông già như ông ấy không có kiên nhẫn ứng phó với việc quà cáp qua lại, nếu để cho ông ấy đến nhà sư đoàn trưởng Phương ăn Tết, ông ấy tuyệt đối sẽ không đi.

"Sao hai đứa đến sớm vậy? Chú còn tưởng phải qua mùng bảy hai đứa mới đến chứ." Chú Vinh cười ha ha nói.

Chẳng trách mà thằng nhóc Phong lại muốn ông ấy tới đây.

Phong Lẫm nói: "Hôm nay cháu đưa ông nội Hồ về bệnh viện quân y, vừa khéo có thời gian tới chúc Tết chú."

Trong quán ăn rất vắng vẻ, không mở cửa vào dịp Tết, cộng thêm tất cả mọi người đều đi thăm người thân, khiến cho quán ăn này trở nên vắng vẻ hơn bao giờ hết, chỉ có một mình chú Vinh trông coi quán.

Thấy hai người tới, ông ấy vô cùng vui mừng, lấy trái cây và bánh kẹo đã chuẩn bị ra để chiêu đãi bọn họ.

Ba người ngồi ăn cơm cùng nhau, chú Vinh là người thích lải nhải, vừa ăn vừa nói chuyện không ngừng nghỉ với Phong Lẫm, Cố Di Gia cũng gia nhập nói chuyện cùng, bầu không khí rất náo nhiệt.

Ăn cơm trưa khá trễ, chủ yếu là buổi sáng bọn họ ăn quá thịnh soạn nên bụng cũng không đói.

Trên đường lái xe về, Phong Lẫm hỏi: "Gia Gia, em có mệt không? Mệt thì ngủ một lát đi, anh sẽ lái xe chậm lại một chút."

Chú Vinh thực sự rất vui, đặc biệt lấy bình rượu quý của mình ra, muốn uống hai chén cùng Phong Lẫm, nhưng Phong Lẫm còn phải lái xe về quân đội nên đã từ chối.

Nghe nói quê chú Vinh ở một làng ngay gần thị trấn, cách đó cũng không xa.

Giọng nói của Cố Di Gia trong trẻo: "Chú Vinh, chúc mừng năm mới!"

Hai người ở lại thị trấn với chú Vinh rất lâu, cho đến lúc chập tối mới rời đi.

Lúc rời đi, chú Vinh gói ghém rất nhiều đồ để bọn họ mang về: "Một mình chú ăn cũng chẳng được bao nhiêu, hai đứa mang về ăn đi."

Phong Lẫm không thể từ chối nên đành phải nhận lấy.

Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng sự hào hứng của chú Vinh vẫn không hề giảm bớt: "Không sao, vậy thì hai đứa nhìn chú uống nhé."

Hôm nay bọn họ ở chỗ chú Vinh quá lâu, cô không có ngủ trưa nên anh lo lắng cô sẽ mệt.

Sức khỏe Cố Di Gia không tốt, ngày nào cũng phải ngủ trưa, nếu không buổi chiều tinh thần sẽ sa sút, nhìn trông rất mệt mỏi.

Cố Di Gia không nói mệt mà hỏi: "Một mình chú Vinh ăn Tết ở thị trấn sao? Vì sao chú ấy không về quê?"

Vừa hay, chú Vinh đi làm đồ ăn dược liệu riêng cho Cố Di Gia, mất chút thời gian, đến lúc họ ăn cơm trưa thì đã hơn hai giờ chiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận