Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 374: Đoàn Trưởng Phong Đi Làm Nhiệm Vụ 4

Ông Hồ nghe xong đã hiểu ra.

Vậy là cô gái này thích Phong Lẫm đến mức chỉ muốn cưới anh mà thôi, đến nỗi còn lo bị người khác cướp đi.

Điều đó thì không cần lo, không có mấy cô gái chịu nổi vẻ mặt lạnh lùng của Phong Lẫm, không dọa họ khóc là may lắm rồi.

Trong lòng ông Hồ vui mừng, thấy tình cảm đôi trẻ họ tốt vậy thì đương nhiên cũng mừng cho họ, nói: "Bây giờ sức khỏe cháu được điều trị rất tốt, chịu khó điều trị nửa năm nữa là được thôi."

Cố Di Gia chớp chớp mắt: "Có nghĩa là cháu có thể kết hôn với đoàn trưởng Phong vào mùa hè phải không ạ?"

"Ông không có nói thế." Ông Hồ tỏ ra rằng ông ấy vẫn ở đây: "Ông chỉ nói thời gian điều trị gần như vậy, nếu cháu muốn kết hôn thì lúc nào cũng được."

Cố Di Gia không ngờ ông ấy sẽ nói như vậy, sau khi thấy kinh ngạc, cô cười lớn:

"Ông nội Hồ, ông trêu cháu."

Cố Di Gia chớp chớp mắt: "Nhưng anh đã cưới chị dâu lúc mới mười chín tuổi." Có sẵn một ví dụ ngay trước mắt, cô chỉ đang học từ anh trai mình mà thôi: "Nếu không nhanh chóng bắt lấy đối tượng tốt, lỡ như bị người khác cướp đi thì chẳng phải là ngu ngốc sao? Lúc trước khi gặp chị dâu, chắc chắn anh cũng nghĩ như vậy phải không?"

Cố Minh Thành vẻ mặt ủ rũ nói: "Nhưng cho dù bây giờ em không lấy cậu ấy, cậu ấy cũng chăm sóc em mà."

Nếu không phải Cố Minh Thành có trái tim kiên cường, đã quen xử lý các tình huống bất ngờ, thì chắc anh ấy đã lái xe lao vào rừng cây ven đường.

Cố Di Gia mỉm cười nói: "Anh cả, anh đừng lo, đoàn trưởng Phong rất chu đáo, giỏi chăm sóc mọi người. Em cưới anh ấy sẽ có thêm một người chăm sóc em nữa, như vậy không tốt sao?"

Khi lấy thuốc quay lại, anh ấy thấy một già một trẻ đều đang cười, bầu không khí hơi khó hiểu.

Cố Minh Thành: "Cô gái nhỏ, em đúng là không biết xấu hổ!"

**

Tưởng anh ấy bị mù sao, không biết lão Phong làm gì ở trong phòng em gái.

Cố Di Gia nói: "Không có gì, em chỉ hỏi ông nội Hồ khi nào có thể cưới đoàn trưởng Phong..."

Trên đường trở về, Cố Minh Thành không nhịn được mà hỏi: "Gia Gia, vừa rồi em nói gì với ông nội Hồ vậy?"

Cố Minh Thành: "..." Có một người em quá hiểu rõ về mình cũng không phải chuyện tốt.

Nhưng đương nhiên cô sẽ không nói điều này trước mặt người ngoài, nếu không cô sẽ khiến mọi người bị sốc, bị mắng là lưu manh. Nhưng trước mặt anh trai mình thì có sao đâu.

Anh ấy lấy lại bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em mới hai mươi tuổi thôi, không cần phải vội kết hôn đâu."

Cuối cùng Cố Minh Thành bị cô làm cho mất bình tĩnh, tức giận nói: "Nếu em muốn kết hôn, chắc chắn lão Phong sẽ không đồng ý, xét theo một khía cạnh nào đó, thật ra cậu ấy cũng rất cố chấp."

Cố Di Gia làm như không hiểu, tiếp tục nói: "Thật ta chỉ là em thấy thời tiết quá lạnh, cần người làm ấm giường..."

"Cái này không phải do em học được từ anh sao?" Cố Di Gia nói một cách hùng hồn.

Bây giờ anh ấy lại nghe em gái nói muốn kết hôn, anh ấy tự nhủ: Cưới đi, muốn cưới thì cứ cưới, anh ấy không quan tâm.

"Không thấy thế nào hết." Giọng Cố Minh Thành hơi giận nói.

Cố Di Gia tự tin nói: "Chuyện này anh không cần lo lắng, em sẽ thuyết phục anh ấy, sớm muộn gì cũng sẽ khiến anh ấy đồng ý." Sau đó cô lại nhìn anh ấy: "Nếu như năm nay không kết hôn được, thì năm sau cũng phải kết hôn! Anh, anh thấy thế nào?"

Chính vì biết điều này nên anh ấy mới mắt nhắm mắt mở làm ngơ, để anh theo đuổi em gái mình tùy ý.

Trước đây anh ấy không muốn gả em gái mình, nghĩ rằng lão Phong đã cướp cô em gái ngoan ngoãn và đáng yêu của mình đi. Nhưng những ngày qua anh ấy đã thấy em gái và Phong Lẫm ở cùng nhau nhiều lần, cả cách Phong Lẫm chăm sóc em gái mình, dần dần anh ấy cũng chấp nhận được, thấy vậy cũng được.

Phong Lẫm rất quan tâm đến em gái anh ấy, sợ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của cô nên dù muốn cũng phải chịu đựng.

Dù sao có lão Phong chăm sóc em gái nên anh ấy không cần lo gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận