Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 377: Giật Tóc Rách Cả Mảng Đầu 3

Mạnh Xuân Yến nhìn mà chua xót, hiện tại mẹ chồng không có ở đây, cô ấy thật sự muốn mua một ít đồ tốt cho con gái, nhưng lúc trước tiết trời lạnh, hơn nữa công việc của cô ấy lại rất bận rộn, không có thời gian may quần áo cho con gái.

So với đứa con trai được mẹ chồng thiên vị, thật ra cô ấy lại thương đứa con gái này hơn một chút.

Biết thương mẹ, biết chia sẻ gánh nặng với mẹ, người làm mẹ thì sao có thể không yêu thương cơ chứ?

Tiền Quyên Quyên khen: "Ngọc Phượng nhà chúng ta thật đáng yêu, quả nhiên phải mặc quần áo mới mới được."

Sau đó lại thúc giục chị dâu cũng mặc vào thử xem.

Khi Mạnh Xuân Yến mặc quần áo mới vào, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt. Cô ấy không biết, hành động lúc này của bản thân và con gái ban nãy không khác nhau bao nhiêu, đều cẩn thận từng li từng tí, sợ không cẩn thận làm bẩn quần áo mới.

Quần áo mới rất vừa người, hơn nữa mặc lên trông rất sáng sủa.

Tuy rằng ngũ quan của Mạnh Xuân Yến không tệ, nhưng bởi vì mấy năm nay cuộc sống trôi qua không như ý, khuôn mặt nhìn có chút tiều tụy già nua, sau khi mặc quần áo mới vào, cả người nhìn trẻ lại không ít.

Giọng nói của Tiền Quyên Quyên vẫn dịu dàng như cũ, vẻ mặt áy náy, cố gắng giải thích với cậu bé.

Mặc dù biết mẹ chồng dạy hư con mình, nhưng kỳ thật trong lòng cô ấy vẫn có hy vọng xa vời, rằng khi không có mẹ chồng ở đây, có thể uốn nắn tính tình con mình lại.

Sau khi cậu bé xông vào, nhìn thấy ba người ở trong nhà, không khỏi khựng lại, sau đó nhìn trái nhìn phải, giống như đã phát hiện cái gì đó, cậu bé hét lên: "Mấy người có quần áo mới sao? Con có không?"

Sắc mặt Mạnh Xuân Yến trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.

Trong lúc ba người ở trong nhà đang vui vẻ mặc thử quần áo mới, Tiền Đức Thắng từ bên ngoài trở về, la hét: "Mẹ, nấu cơm xong chưa, con đói bụng rồi."

"Bà nội nói đó!" Tiền Đức Thắng lớn tiếng nói: "Bà nội nói mấy người các cô đều là hàng nhặt được, phải kiếm tiền cho cháu tiêu, phải chăm sóc cháu, tương lai các cô đều phải dựa vào cháu đấy!"

Tiền Quyên Quyên nhìn bộ dạng vui vẻ của hai người bọn họ, không khỏi có chút chua xót.

Nhưng bây giờ nghe nó luôn miệng chỉ vào chị mình mắng con bé là hàng nhặt được, điều này vẫn làm cho lòng cô ấy thấy lạnh lẽo.

Cậu bé sáu tuổi lao vào như một con nghé con, hùng hùng hổ hổ.

Song rất nhanh cô ấy lại thoải mái, về sau tất cả mọi người sẽ tốt hơn thôi.

Nhưng Tiền Đức Thắng lại tức giận, đạp một cái làm ngã cái ghế bên cạnh, gào to: "Không được, không được, cháu muốn có quần áo mới! Mỗi khi may đồ mới bà nội đều may cho cháu trước, các cô mặc đồ cũ là được rồi!" Cậu bé chỉ vào Tiền Ngọc Phượng: "Cái hàng nhặt được này không cần mặc, mày cứ mặc đồ cũ đi, mặc quần áo của mẹ của bà nội cho đó, không cho mày mặc quần áo mới, đây là của tao!"

"Cháu mặc kệ! Cháu mặc kệ! Cháu muốn có quần áo mới, cháu cũng muốn bà nội, mấy người đuổi bà nội của cháu đi, cháu ghét mấy người!"

Mạnh Xuân Yến há miệng muốn nói gì đó, chợt nghe Tiền Quyên Quyên nói: "Không có, vải không nhiều lắm, chỉ may cho chị gái và mẹ cháu thôi, lần sau lại may cho cháu, được không?"

Người đầu tiên bị cậu bé đánh chính là Tiền Ngọc Phượng.

Tiền Quyên Quyên vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ nói: "Đức Thắng, ai nói với cháu Ngọc Phượng là hàng nhặt được?"

Nụ cười trên mặt Tiền Quyên Quyên trở nên miễn cưỡng, cô ấy cố gắng giải thích với cháu trai: "Đức Thắng, những lời này của bà nội nói là sai rồi, bà ấy chưa từng đọc sách nên không biết những tư tưởng mới, cho nên những lời này của bà ấy nói đều không đúng, cháu không thể nghe lời của bà ấy, nếu không cháu sẽ biến thành cậu nhóc rất đáng ghét..."

Tiền Ngọc Phượng khóc òa lên, nhưng chỉ ôm lấy cơ thể mình, không hề đánh trả.

Nét mặt dịu dàng của Tiền Quyên Quyên trầm xuống, nhanh chóng tách hai đứa ra, bảo vệ Tiền Ngọc Phượng ở sau lưng.

Tiền Ngọc Phượng không dám đánh trả, tủi thân ngồi khóc, tay chân luống cuống che chở cho quần áo của mình.

"Dừng tay!" Mạnh Xuân Yến vừa sợ vừa tức.

Nhưng Tiền Đức Thắng hoàn toàn không để cô ấy vào mắt, tiếp tục đánh chị, nắm tóc của cô bé, cào vào mặt cô bé. Bởi vì Tiền Quyên Quyên ngăn cản nên tay của cô ấy cũng bị cào vài đường, đau rát đến nỗi kêu thành tiếng.

Nhìn thấy Tiền Ngọc Phượng mặc quần áo mới, còn bản thân lại không có, cậu bé rất tủi thân, vừa xé rách quần áo của Tiền Ngọc Phượng, vừa đánh cô bé.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có em trai mới có thể đánh cô bé, nếu cô bé dám đánh trả, bà nội sẽ đánh cô bé, phạt cô bé không được ăn cơm, còn phải làm rất nhiều việc, thậm chí còn liên lụy đến mẹ bị mắng, bị đánh, cô bé đã quen không đánh trả...

Nhưng thật sự là rất đau, rất rất đau.

Tiền Quyên Quyên vừa vội vừa tức, đang muốn đưa tay xách Tiền Đức Thắng lên, đột nhiên thấy chị dâu xoay người đi phòng bếp cầm một cái nan trúc đi ra, lạnh lùng nói: "Dừng tay, con còn đánh nữa, mẹ đánh con đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận