Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 380: Tủi Thân Lâu Đến Mức Không Còn Tin Tưởng Chồng 2

Ba năm trước, vợ con anh ta đều sống ở quê nhà, anh ta cũng không biết cuộc sống của bọn họ thế nào. Sau khi đón bọn họ đến đây, bởi vì vợ và em gái sắp xếp mọi chuyện trong nhà gọn gàng ngăn nắp, tuy rằng mẹ mình có làm ầm ĩ, nhưng tính tình vợ hiền thục, tránh chuyện xào xáo, cho nên cũng không có chuyện cãi nhau gì.

Vì thế anh ta càng dồn nhiều tâm tư vào công việc, cũng không quá để ý đến chuyện trong nhà.

Sau này nếu không phải mẹ anh ta bị bộ đội đưa đi giáo dục, anh ta còn thật sự cho rằng, nhà anh ta rất tốt, rất hòa thuận...

**

Tiền Quyên Quyên đưa cháu gái về nhà.

Căn nhà này được cô và doanh trưởng La chọn sau khi kết hôn, tính ra cũng cách nhà anh cả không xa, chỉ khoảng vài bước đường, cũng là ngôi nhà hiện tại của cô ấy, nơi có thể làm cho thể xác và tinh thần cô ấy đều được thả lỏng.

Khi Tiền Quyên Quyên về đến nhà, cô ấy phát hiện doanh trưởng La đã về, hơn nữa còn đã làm cơm xong.

Nhìn thấy băng vải quấn trên đầu Tiền Ngọc Phượng, biểu cảm trên mặt anh ta cũng không có gì khác thường, thân thiết nhìn Tiền Quyên Quyên, miệng nói: "Quyên Quyên, anh đã nấu cơm xong rồi, Ngọc Phượng cũng mau tới ăn đi."

Tiền Quyên Quyên hiểu, lúc mẹ cô ấy còn ở đây, bà ấy thường xuyên đánh mắng mấy người họ, ăn nhiều cơm cũng mắng, gắp nhiều đồ ăn cũng mắng, ăn chậm một chút lại bị mắng nhiều hơn...

Động tác của Tiền Ngọc Phượng dừng lại, len lén ngẩng đầu nhìn doanh trưởng La.

Phản ứng đầu tiên của Tiền Ngọc Phượng là nhìn doanh trưởng La một cái, thấy dượng mỉm cười gật đầu, sau đó mới cúi đầu ăn cơm.

"Ăn từ từ thôi." Tiền Quyên Quyên nói: "Không ai mắng cháu đâu, ở nhà cô út, chúng ta có thể ăn chậm một chút."

Doanh trưởng La xới cho hai người hai bát cơm, trên bàn còn có bánh bao làm từ bột mì buổi sáng còn thừa lại và một nồi thịt khô hầm cải trắng.

Bác sĩ nói gần đây không nên để vết thương đụng nước, nên tất nhiên không thể tắm rửa, chỉ có thể lau sạch cơ thể.

Tiền Ngọc Phượng sợ hãi nhìn anh ta, nhỏ giọng nói: "Cám ơn dượng."

Doanh trưởng La nở nụ cười hiền lành, không hề có ý xấu với cô bé, thấy cơ thể cô gái nhỏ đã thả lỏng, anh ta cũng thả lỏng ra, mỉm cười với vợ, thấy vợ cũng mỉm cười trả lời lại mình, nhất thời vui vẻ hẳn lên.

Tiền Quyên Quyên gắp cho cháu gái một miếng thịt khô béo ngậy, dịu dàng nói: "Ngọc Phượng, ăn nhiều một chút."

Tiền Quyên Quyên dẫn cô bé đi rửa tay, tránh để nước thấm vào vết thương trên tay cô bé, sau đó dẫn cô bé ngồi xuống.

Chính vì vậy cháu gái đã có thói quen ăn cơm nhanh, sợ ăn chậm sẽ bị bà nội mắng hoặc là không cho ăn cơm nữa. Trẻ con đang trong giai đoạn lớn lên thì rất dễ đói, không ăn cơm thế làm sao được? Sau vài lần như thế, Tiền Ngọc Phượng đã tập thành thói quen lúc ăn cơm là liều mạng nhét đồ ăn vào trong miệng, sợ ăn chậm một chút sẽ không có cơm ăn.

"Ngọc Phượng ngủ ngoan, ở đây là nhà của cô út, không ai có thể bắt nạt cháu hết." Tiền Quyên Quyên dịu dàng nói.

Lúc ăn cơm cô bé ăn rất yên tĩnh, nhưng tốc độ rất nhanh, gắp thức ăn nhét vào phồng cả miệng, tựa như là đang ăn rất vội, sợ rằng nếu mình ăn chậm một chút sẽ bị mắng.

Tiền Ngọc Phượng sững sờ nhìn cô ấy trong chốc lát, có chút khổ sở nói: "Cô út, em đánh cháu đau quá, cháu cũng ngồi im..."

Sau khi cơm nước xong, Tiền Quyên Quyên đi lấy nước lau cơ thể cho cháu gái, cẩn thận tránh đi vết thương trên người cô bé.

Làm xong những việc này, cô ấy lại dẫn cháu gái đến phòng dành cho khách đã được dọn dẹp ngăn nắp ở vách bên cạnh, trải chăn lên giường, dỗ cô bé ngủ.

Cô ấy thật sự thấy hận chính mình của trước kia, tại sao lại hiền thục như vậy, nhu nhược như vậy, cho rằng cha mẹ là trời, không thể làm trái lời cha mẹ.

"Không cần để ý đến bà ấy, bà ấy sẽ không quay trở lại nữa đâu! Hơn nữa có rất nhiều đạo lý mà bà nội nói cho cháu nghe là sai, chúng ta không thể bởi vì bà ấy là bề trên mà phải nhất định nghe theo lời của bà ấy, phải dũng cảm phản kháng..."

Hai mắt Tiền Quyên Quyên đỏ lên, trong nháy mắt, nước mắt chảy xuống.

Cô ấy ôm đứa cháu nhỏ: "Không sao, về sau ai đánh cháu, cháu cứ đánh trả lại, đánh không lại thì chạy, nhất định không được ngây ngốc ngồi xổm ở đó mặc cho người ta đánh, biết không?"

Những lời này của Tiền Quyên Quyên là nói cho chính mình của trước kia.

Nước mắt Tiền Quyên Quyên thiếu chút nữa rơi xuống.

Cho tới bây giờ, cuối cùng cô ấy cũng hiểu được, thì ra nếu người lớn làm không đúng, mình hẳn là nên phản đối, không cần phải một mực nghe theo.

Cho đến khi Tiền Ngọc Phượng đã ngủ, Tiền Quyên Quyên mới trở về phòng.

Trở lại phòng, chỉ thấy doanh trưởng La còn chưa ngủ, vẻ mặt đầy quan tâm nhìn cô ấy, kéo cô ấy ngồi xuống, giọng nói dịu dàng hỏi: "Vợ, em không sao chứ?"

"Nhưng mà bà nội..."

Doanh trưởng La luống cuống tay chân: "Ây da, em đừng khóc mà..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận