Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 382: Tủi Thân Lâu Đến Mức Không Còn Tin Tưởng Chồng 4

Doanh trưởng Tiền cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, thấy vợ đứng lên lại ngồi xuống, biết trong lòng cô ấy suy cho cùng vẫn quan tâm tới con trai, nhưng con trai của bọn họ...

"Xuân Yến, xin lỗi." Doanh trưởng Tiền áy náy nói.

Mạnh Xuân Yến giật giật khóe miệng, vẻ mặt lạnh nhạt: "Có gì mà xin lỗi chứ?"

Cổ họng doanh trưởng Tiền khô khốc, trong lòng có cả ngàn lời muốn nói, lại không biết nên nói cái gì. Tựa như dù có anh ta nhiều lời hơn nữa, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của cô ấy, chúng đều trở nên không quan trọng.

Cuối cùng, doanh trưởng Tiền nắm tay cô ấy, trịnh trọng cam đoan: "Sau này sẽ không như vậy nữa, anh sẽ không để em và con gái phải chịu tủi thân nữa."

Hốc mắt Mạnh Xuân Yến dần ngấn lệ, cô ấy rút tay về, nằm lên giường, vùi mình trong chăn.

Không lâu sau, trong chăn vang lên tiếng khóc đè nén.

Cô ấy đã chịu tủi thân quá lâu, lâu đến mức đã không còn tin tưởng chồng, không còn trông cậy vào anh ta nữa.

Cố Di Gia tức giận nổi trận lôi đình: "Vậy Tiền Đức Thắng thì sao?"

Xưa nay cô là một người văn minh, mắng người cũng không dùng từ thô tục, bây giờ lại tức giận đến mức gọi cả từ "mụ già"!

Cô cũng không quan tâm những thứ khác, hỏi sức khỏe của Tiền Ngọc Phượng thế nào.

Cố Di Gia nhất thời thấy có chút hả giận, nhưng vẫn rất tức giận, cô cười lạnh nói: "Tìm bà nội nó? Chỉ cần doanh trưởng Tiền không bị ngu thì đời này không nên để cho con trai mình tiếp tục tiếp xúc với mụ già đó nữa!"

Trần Ngải Phương hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy cô: "Gia Gia, em làm gì vậy? Đừng quá kích động!"

Nói cho cùng, Tiền Đức Thắng biến thành như vậy cũng là lỗi của doanh trưởng Tiền, con trai của mình mà không lo dạy, để mẹ già dạy thành như vậy thì cũng đừng trách ai.

**

Trần Ngải Phương nói: "Cũng không phải như vậy! Doanh trưởng Tiền quả thật nên quản con mình thật tốt, nếu không sau này không biết sẽ biến thành cái dạng gì đây."

May mắn là, màu đen trước mắt Cố Di Gia chỉ hiện ra trong chốc lát thì bình thường trở lại, không giống như trước kia, không chịu nổi mà ngất xỉu.

Cố Di Gia nghe chuyện Tiền Ngọc Phượng bị thương, kinh ngạc đứng lên, cơ thể không khỏi run rẩy.

"Nghe nói Doanh trưởng Tiền đang dạy dỗ nó, đêm đó nó chạy từ trong nhà ra ngoài, nói muốn đi tìm bà nội nó, mắng cha mẹ nó nhẫn tâm, không cho nó ăn cơm, muốn tìm bà nội cáo trạng. Nhưng lúc chạy ra khỏi khu nhà tập thể, bị chiến sĩ canh gác cản lại đưa về."

Vậy mà hết lần này tới lần khác anh ta lại vờ làm như không thấy.

"Nghe nói da đầu bị hói, cũng không biết sau này tóc có thể mọc lại hay không." Trần Ngải Phương thở dài, lòng đầy thương xót cho cô bé kia: "Tiền Quyên Quyên đón cô bé đến ở bên kia, như vậy cũng tốt, tránh cho Tiền Đức Thắng kia lại bắt nạt chị gái."

Hiện tại hay rồi, mâu thuẫn cuối cùng cũng trở nên gay gắt, con gái bị đánh bị thương, vợ cũng không muốn để ý đến anh ta.

Cô ấy vừa nói vừa lắc đầu.

Cho dù doanh trưởng Tiền có bận rộn hơn nữa, nhưng sống cùng một mái hiên đã vài năm, chung quy cũng có thể nhìn ra chút gì đó.

Cố Di Gia nói: "Em đi thăm con bé."

Cố Di Gia hừ một tiếng, mặc kệ tình huống của vợ chồng doanh trưởng Tiền giờ thế nào, hiện tại điều mà cô ấy quan tâm hơn là Tiền Ngọc Phượng.

Người ra mở cửa chính là Tiền Ngọc Phượng, khi nhìn thấy Cố Di Gia, ánh mắt của cô bé trợn tròn trong nháy mắt, kinh ngạc lại ngạc nhiên nhìn cô.

Trần Ngải Phương hiểu rất rõ tâm trạng của Mạnh Xuân Yến, thất vọng quá nhiều cuối cùng sẽ biến thành chết lặng.

Cố Di Gia đi vào cửa, thấy Tiền Quyên Quyên từ trong phòng đi ra.

"Nghe nói hiện tại Xuân Yến cũng đang phớt lờ hai cha con kia, nếu không phải vì không tiện dọn ra ngoài, chị thà muốn cô ấy dẫn theo con gái dọn ra ngoài ở, còn hơn là ở cùng hai cha con kia."

Vẻ mặt Tiền Quyên Quyên hơi cứng lại, sau đó dịu dàng cười tiếp đãi cô, thấy cô còn mang theo kẹo và điểm tâm tới, theo bản năng rất muốn từ chối.

"Tôi tới thăm Ngọc Phượng." Cố Di Gia thương tiếc nhìn băng vải còn chưa tháo ra trên đầu cô gái nhỏ, vì tránh cho miệng vết thương dính nước, cho nên dùng băng vải quấn lấy đầu.

Nhìn thấy cô, Tiền Quyên Quyên cũng rất kinh ngạc: "Gia Gia, sao cô lại tới đây?"

Cho dù hiện tại doanh trưởng Tiền đã tỉnh ngộ, chỉ sợ cũng không có cách nào làm cho cô ấy tin tưởng một lần nữa.

Cố Di Gia cười nói: "Ngọc Phượng, còn nhớ cô không?"

Trong hôn lễ của Tiền Quyên Quyên và doanh trưởng La, cô đã gặp qua cô bé này, lúc ấy cô bé ngoan ngoãn yên tĩnh ngồi bên cạnh mẹ.

Tiền Ngọc Phượng gật đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Cô là cô Gia Gia, biết may quần áo rất đẹp... Rất đẹp."

Mặc dù lúc Tiền Quyên Quyên nhờ cô may quần áo, cô đã nghĩ đến là có thể Tiền Đức Thắng sẽ quậy, dù sao đứa nhỏ này đã bị bà cụ Tiền chiều hư, nhưng không ngờ tới mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, hại Tiền Ngọc Phượng vô tội bị thương.

Gặp dịp là ngày nghỉ, Tiền Quyên Quyên và cháu gái đều ở nhà.

Cố Di Gia mang theo một ít kẹo và bánh hạch đào đến nhà doanh trưởng La.

Quan hệ hiện tại của cô và Tiền Quyên Quyên không tệ, Tiền Quyên Quyên có thể kết hôn với doanh trưởng La vẫn là do lúc trước cô lắm miệng, mặc kệ thế nào, đối với cuộc sống của Tiền Quyên Quyên cô vẫn luôn chú ý một chút.

"Đây là cho Ngọc Phượng." Cố Di Gia kéo bàn tay nhỏ bé của Ngọc Phượng, dắt cô bé đi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận