Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 387: Đoàn Trưởng Phong Đã Về 1

Cố Di Gia thường xuyên lui tới ký túc xá của Phong Lẫm, nhắm mắt cũng có thể đi, ngay cả chiến sĩ trẻ đứng gác cũng quen cô.

Thấy cô đến đây, chiến sĩ trẻ nói vô cùng nhiệt tình: "Đồng chí Cố đến rồi hả, đoàn trưởng Phong về rồi."

Cố Di Gia cảm ơn cậu ấy: "Đoàn trưởng Phong đang ở ký túc xá sao?"

"Đúng rồi, anh ấy vừa mới về."

Nghe vậy, Cố Di Gia cảm ơn chiến sĩ trẻ nhiệt tình rồi đi về phía ký túc xá của đoàn trưởng Phong.

Từ sau khi cô xác nhận mối quan hệ với Phong Lẫm, bình thường cô đến ký túc xá của Phong Lẫm không có gì phải kiêng dè, chỉ cần không qua đêm ở đó là được.

Đến trước ký túc xá của đoàn trưởng Phong, Cố Di Gia gõ cửa.

Cửa không mở ra ngay mà phải đợi hơn mười giây thì mới mở.

Phong Lẫm đóng cửa lại, tiện tay cầm khăn mặt bên cạnh lau vết nước trên mặt, nghe cô nói vậy thì ngừng lại, quay sang nhìn cô, phát hiện ánh mắt cô khác lạ, vẻ mặt có chút xa lạ.

Phong Lẫm kéo cô ngồi xuống, đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm nhìn cô gái trước mặt hỏi: "Sao hôm nay em lại đến đây, không nghỉ trưa sao?"

Vốn dĩ là cô rất nhớ anh, nhưng khi thấy bộ dạng đó của anh, không hiểu sao cô lại thấy khó xử.

"Gia Gia."

Anh mở cửa rộng hơn một tí để cô đi vào.

Không ngờ cô lại đến trước, khiến anh rất bất ngờ.

Khi cửa mở ra, Cố Di Gia nhìn thấy một người đàn ông mặc áo mùa xuân mỏng manh xuất hiện trong phòng, vạt áo của anh mở rộng có thể nhìn cơ bắp săn chắc và vết nước trên đó, bộ dạng của người đàn ông anh tuấn vừa mới tắm xong...

Phong Lẫm biết đây là thời gian nghỉ ngơi của cô và cũng là lúc cô ngủ trưa.

Cố Di Gia hơi bất ngờ nên cứ nhìn Phong Lẫm mãi, thấy trên tóc và mặt anh vẫn còn đọng nước, rõ ràng là đang tắm mà nghe thấy tiếng gõ cửa nên vội vàng mặc quần áo đi ra ngoài.

Phong Lẫm nhìn thấy cô, hai mắt sáng lên, ngạc nhiên không thôi: "Gia Gia, sao em lại tới đây?"

Trong lòng anh chợt nảy ra suy nghĩ, tùy tiện lau qua vết nước đọng trên mặt và tay, khép vạt áo đang mở rộng ra lại, cài cúc áo rồi kéo cô về phía mình.

Dạo gần đây cô rảnh ghé qua thăm, hỏi Phong Lẫm đã về hay chưa dẫn đến việc chiến sĩ gác cổng biết được người yêu của đoàn trưởng Phong quan tâm anh như thế nào nên thường xuyên đến thăm hỏi.

"Em, em không làm phiền anh chứ?" Cô nói với vẻ mặt hơi xấu hổ.

Các chiến sĩ thầm ngưỡng mộ trong lòng, vì vậy khi đoàn trưởng Phong quay về, gặp được cô thì họ sẽ nói với cô đầu tiên.

Vì thế sau khi làm xong bản báo cáo nhiệm vụ lần này, anh không đến nhà họ Cố tìm cô mà quay về ký túc xá sửa soạn, tắm rửa sạch sẽ rồi chiều mới đến nhà họ Cố tìm cô.

Cố Di Gia nói thật lòng: "Hôm nay em đến đoàn văn công, nữ đồng chí ở đoàn văn công muốn em may quần áo giúp, lúc em mới từ đó trở về thì nghe thấy chiến sĩ gác cổng bảo anh về rồi nên em vào thăm anh..."

Cố Di Gia nhìn anh, không lạnh thật sao?

Hơn hai tháng không gặp, dường như anh chẳng thay đổi gì nhiều, khí chất mạnh mẽ trên người vẫn vậy, khuôn mặt vẫn đẹp trai như thế, đôi bàn tay nắm lấy tay cô ấy cũng thật dày, rộng và ấm áp...

Sau khi Cố Di Gia xác nhận anh thật sự không lạnh thì mới không nói nữa.

"Phải." Cố Di Gia cuối cùng đè xuống cảm giác mất tự nhiên ở trong lòng, nhìn khắp người anh thầm kiểm tra xem anh có bị thương hay không.

Cô không tin lắm nên hỏi lại: "Thật không, anh không lừa em chứ?" Chỉ sợ anh tốt khoe xấu che, không muốn cô lo lắng nên mới nói dối cô.

Phong Lẫm hiểu ra, sau đó nhớ ra chuyện gì đó: "Em đến đoàn văn công à?"

Gan của người yêu cũng lớn lắm, khác hẳn so với vẻ ngoài xinh đẹp mà yếu đuối của cô, chắc chắn cô có thể làm được chuyện này... Đương nhiên đoàn trưởng Phong cũng không thấy khó chịu.

Nếu như là lúc mới yêu thì cô ấy sẽ không làm thế, nhưng bây giờ thì...

Phong Lẫm cam đoan nghiêm túc: "Không sao thật, anh thề! Nếu anh bị thương, anh sẽ nói với em." Thấy cô cứ nhìn vạt áo mình, da đầu anh tê rần, sợ rằng cô sẽ lao tới cởi quần áo của anh.

Đã hơn hai tháng trôi qua kể từ khi anh rời đi sau tết.

Có vẻ như quân nhân không biết lạnh, họ có sức khỏe dồi dào, cơ thể vốn đã ấm sẵn, trời đông lạnh giá cũng thấy họ mặc ít quần áo.

Cô quan tâm hỏi: "Có bị thương không?"

"Không sao." Khóe miệng Phong Lẫm khẽ nhếch lên: "Anh không sao, em đừng lo."

Đột nhiên, Cố Di Gia nhớ ra cái gì đó, thúc giục hỏi: "Bây giờ trời vẫn lạnh, anh mau mặc thêm quần áo vào đi." Phong Lẫm không nghe: "Không sao, anh không thấy lạnh."

Phong Lẫm áp tay cô vào tay mình, vẻ mặt nghiêm túc, bây giờ trời đã ấm hơn, sao tay cô vẫn lạnh như thế? Hôm nào phải hỏi ông nội Hồ mới được...

So sánh như thế chẳng khác nào cô là người mặc phong phanh, tay không ấm.

Nhìn thấy ánh mắt cô vẫn luôn dán chặt vào người mình, anh nắm lấy tay cô đặt vào tay mình, bàn tay to lớn của anh phủ lấy bàn tay của cô: "Em xem, tay anh vẫn ấm mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận