Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 388: Đoàn Trưởng Phong Đã Về 2

Cố Di Gia không để ý đến sự cảnh giác của anh, ngược lại còn hỏi: "Anh về từ khi nào thế?" Thấy người anh vẫn khỏe mạnh ngồi ở đây, những cảm xúc bị đè nén cuối cùng cũng dâng lên, trong lòng chỉ còn lại niềm vui.

"Sáng nay." Phong Lẫm trả lời thành thật.

"Vậy tối hôm qua anh không ngủ đúng không?" Cố Di Gia lo lắng nói, sáng nay về, chắc chắn ở trên xe cả tối hôm qua, không thể nghỉ ngơi thoải mái.

"Hay là em đi về để anh nghỉ ngơi nhé..."

Nói xong cô định đứng dậy đi về, nào ngờ có cánh tay đưa ra ôm gọn cô vào lòng.

Cả người cô ngã vào lòng anh, ngồi lên đùi anh.

Tư thế này rất thân mật, trước khi anh đi, cô từng làm thế với anh, bây giờ anh đã ôm gọn cô vào trong lòng, cọ đầu mình vào cổ cô.

"Gia Gia em đừng đi." Giọng của anh khàn khàn: "Ở lại với anh đi."

Thấy cô ngủ say như vậy, anh không nỡ gọi cô dậy, mà ôm cô đến giường của mình.

Khi tỉnh lại, cô thấy toàn thân ấm áp, bên cạnh có nguồn nhiệt đang giữ ấm cho cơ thể, khiến cô không còn cảm nhận được cái lạnh của mùa xuân.

Khi Phong Lẫm cúi xuống, anh phát hiện cô đã ngủ say trong lòng mình.

Cố Di Gia ngủ một giấc đến tận chiều không bị ai quấy rầy.

Cố Di Gia thả lỏng người, nhẹ nhàng dựa vào người anh, hơi ấm trên người anh vẫn luôn ấm áp như vậy khiến cơn buồn ngủ của cô kéo đến.

Cố Di Gia mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông nằm nghiêng bên cạnh mình, tay anh vắt ngang qua eo cô, cả người cô giống như đang nằm trong lòng anh.

Anh không nói những câu như kiểu anh nhớ em, nhưng hành động của anh đã nói rõ điều đó, khiến Cố Di Gia cảm giác như lòng cô đã nhũn ra, vốn dĩ cảm giác xa lạ trong hơn hai tháng không gặp nhau từ lâu đã không còn.

Tuy trong mắt người khác, tháng tư là tháng ấm áp, nhưng cô lại thấy thời tiết vẫn lạnh, đặc biệt là khi đi ngủ vào buổi tối, cô vẫn dùng giường đất mới ngủ ngon được, không dùng thì tay và chân sẽ lạnh đến tận hôm sau và không thể ngủ được.

Vốn dĩ đây là thời gian ngủ trưa của cô, nếu không đến đây, bây giờ cô đã ngủ ở nhà rồi.

Cô biết rõ mùi hương trên người anh nhất.

**

Lúc này, đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông đang nhắm lại, ngũ quan tuyệt đẹp, lông mày sắc sảo, lộ ra sự ấm áp bất ngờ, không toát ra khí thế bức người khiến người khác sợ hãi trong lòng, giống như lúc mở mắt.

Anh thoáng ngạc nhiên, trong lòng nhanh chóng cảm thấy ấm áp, ôm cô cẩn thận như thể ôm cả thế giới vào lòng.

Cô ngây ra một lúc mới kịp phản ứng lại, khi ấy mặt cô đã đỏ lên.

Lúc này, cô mới thật sự cảm nhận được thời tiết đang ấm dần lên.

Bảo sao lại ấm như thế.

Lúc này hai người đang nhìn nhau, không biết vô tình hay hữu ý mà không ai chịu ngồi dậy.

Phong Lẫm không biết suy nghĩ đó của cô, đáp lại: "Nghỉ ngơi rồi."

Nhưng Cố Di Gia nhanh chóng bình tĩnh trở lại, cô và đoàn trưởng Phong đang yêu nhau, ngủ trên giường người yêu thì sao, tuy thời đại này còn bảo thủ, nhưng cũng không bảo thủ đến mức đó.

Cố Di Gia thấy anh mở mắt, im lặng nhìn anh hồi lâu mới bình tĩnh hỏi: "Đoàn trưởng Phong, anh có nghỉ ngơi được không?"

Môi của cô dừng lại trên khóe môi anh, giọng nói có chút mơ màng.

Thật ra khi cô dậy, anh cũng đã cảnh giác, khi anh mở mắt ra, đôi mắt trong veo như chưa từng ngủ, chỉ giống như đang nằm cùng cô.

Anh coi cô như kẻ địch để tấn công ư? Đúng thật là...

Khi Cố Di Gia đang mơ màng, không khỏi suy nghĩ, đoàn trưởng Phong chắc chắn rất am hiểu việc công thành chiếm đất.

Mùi hương ngọt ngào của cô gái trong lòng xâm chiếm lấy tâm trí anh, Phong Lẫm ôm chặt cô hơn, giành quyền chủ động.

Mặt cô lộ vẻ ân hận, cảm thấy lẽ ra mình nên về sớm hơn để anh nghỉ ngơi.

Nhìn người đàn ông đang lặng lẽ nhìn cô, cô cảm thấy vui vẻ trong lòng, nghiêng người hôn anh.

Cô thật sự rất nhớ anh.

"Anh về rồi..."

Cố Di Gia nhìn anh, không biết anh đã nghỉ ngơi hay chưa, bởi vì mắt đoàn trưởng Phong không lim dim giống như người vừa ngủ dậy.

Cô hơi xấu hổ, thầm hét lên trong lòng, không ngờ mình lại ngủ quên, đã vậy còn ngủ trên giường của người yêu...

Da mặt cô mỏng, chỉ cần cảm xúc rung động hay là mặt nóng lên, mặt cô đều sẽ đỏ bừng, không giống những người khác, khi mặt đỏ lên không ai biết.

Khuôn mặt Cố Di Gia đang dần đỏ lên.

Cuối cùng, Phong Lẫm vẫn phải kiềm chế bản thân để buông cô ra, bế cô lên, vỗ nhẹ vào lưng cô và nhìn cô đầy lo lắng.

Cố Di Gia cố gắng hít thở thật nhiều, đầu óc đang choáng váng đang dần hồi phục lại.

Cô nhìn người đàn ông đang vỗ lưng cho cô, cảm thấy xấu hổ nên gục đầu lên vai anh, ôm mặt không dám nhìn người khác...

Chuyện suýt bị người yêu hôn ngất...

Aaa, ngại quá!

Cô cũng hiểu vì sao mỗi lần đoàn trưởng Phong trước khi hôn cô đều phải kiềm chế cực kỳ vì cô không khỏe...
Bạn cần đăng nhập để bình luận