Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 413: Không Nên Chọc Vào Người Đàn Ông Đã Có Người Yêu 4

Khi ăn cơm, Cố Di Gia nói: "Chị dâu, ngày mai đoàn trưởng Phong được nghỉ, anh ấy đi cùng em lên thành phố mua đồ được rồi, chị không cần đi đâu ạ."

"Cũng được." Trần Ngải Phương gật đầu, người yêu của người ta về rồi, cô ấy thân là chị dâu cũng không cần đi theo nữa. Nhưng mà...

"Mấy đứa muốn lên thành phố à?"

Nếu chạy xe lên thị trấn thì không đến một tiếng, nhưng nếu muốn lên thành phố thì phải mất bốn tiếng.

Trần Ngải Phương nhìn em chồng, cô ấy nhớ lại lúc bọn họ đến trụ sở thì cô mê man suốt quãng đường, cô ấy không khỏi lo lắng.

Vì ký ức ấy quá đặc biệt, thế nên hơn một năm nay bọn họ ít khi lên thành phố.

Cố Di Gia gật đầu, cô vui vẻ đáp: "Em đến đây ở lâu như thế mà còn chưa lên thành phố, nghe nói trên thành phố có nhiều thứ lại còn tốt hơn thị trấn, vậy thì thà lên thành phố còn hơn."

"Nhưng lần này thì lâu hơn, thời gian đi đường lâu hơn trước, thế thì có mệt lắm không?"

Hôm nay bọn họ phải ngồi xe quân đội lên thành phố, vì thế phải xuất phát từ lúc sáng sớm không thể đợi trời sáng hửng như lúc trước.

Phong Lẫm đón lấy túi từ trên lưng cô, anh thấy nó khá nhẹ, dường như không đựng gì cả.

**

Cô sửa soạn bản thân trong mười phút, Cố Di Gia đeo túi trên lưng bước ra và mỉm cười với người đàn ông ở cửa: "Đoàn trưởng Phong, em chuẩn bị xong rồi."

Tuổi còn trẻ nên không vướng bận gì, có thể đi ngao du vui chơi, khi nghe thấy thế thì cô ấy cũng muốn đi lên thành phố mua sắm.

Phong Lẫm nói: "Chị dâu, chị không cần làm đâu, chắc sắp trễ rồi, em có mang theo bánh bao cho Gia Gia ăn lót dạ, đợi đến khi lên thành phố thì em sẽ đưa cô ấy đi ăn sáng."

"Không đâu ạ, lần này đoàn trưởng Phong có ba ngày nghỉ, tụi em có thể ở lại thành phố thêm một ngày." Cố Di Gia cười tít mắt rồi nói: "Đến lúc ấy đoàn trưởng Phong sẽ đưa em đi dạo một vòng quanh thành phố."

Khi hai người đi ngang qua phòng khách, bọn họ phát hiện Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương đều đã rời giường.

Về phía Cố Minh Thành, từ nãy tới giờ anh ấy vẫn không ý kiến gì.

Nghe thấy thế, Trần Ngải Phương cũng không nói gì thêm.

Cố Di Gia cũng nghĩ đến chuyện này, vừa có tiếng gõ cửa thì cô liền tỉnh dậy.

Lúc này trời vẫn còn tối nên không thấy rõ gì cả.

Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng thì Phong Lẫm đã đến.

Một tay Phong Lẫm xách hành lý, tay còn lại thì dắt Cố Di Gia tránh cho cô không nhìn rõ đường đi rồi lại ngã.

"Mấy đứa có muốn ăn sáng rồi mới đi không?" Trần Ngải Phương hỏi: "Để chị làm, nhanh lắm."

Trần Ngải Phương nghe thấy thế cũng không ép nữa, cô ấy dặn dò vài câu rồi tiễn bọn họ ra cửa.

Khi thấy hai người đến gần thì đèn xe sáng lên.

Có thể nói rằng, đoàn trưởng Phong mang lại cảm giác an toàn cho cô, ở bên cạnh anh, cô không cần suy nghĩ gì cả.

"Anh Trương, thì ra anh là người lái xe." Cố Di Gia mỉm cười, cô lễ phép chào hỏi doanh trưởng Hứa, mỉm cười với cậu ấy.

Cố Di Gia đáp một tiếng, cô không lo lắng tí nào.

Khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của đoàn trưởng Phong nhìn qua, doanh trưởng Hứa cứng người, không dám nhìn tiếp.

"Gia Gia, em cẩn thận nhé."

Phong Lẫm ra sau mở cửa xe, anh đỡ Cố Di Gia lên xe rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

Tiểu Trương ngồi ở ghế lái quay đầu lại chào bọn họ: "Đoàn trưởng, đồng chí Cố."

Trước kia đoàn trưởng Phong cũng hơi hung dữ, bây giờ hình như càng dữ hơn nữa, đúng là không nên chọc người đàn ông đã có người yêu.

Có đoàn trưởng Phong ở đây, dù cô có ngã xuống thì đoàn trưởng Phong cũng có thể đỡ cô lên ngay lập tức, anh nhất định sẽ không để cô ngã.

Doanh trưởng Hứa cũng cười ngại ngùng, khuôn mặt ngăm đen hơi ửng đỏ.

Chị dâu nhỏ xinh đẹp như tiên nữ, cậu ấy nghĩ rằng không có người nào có thể bình tĩnh khi thấy chị dâu nhỏ cười, kể cả phụ nữ cũng thế.

Chỉ là...

Khi hai người đi đến địa điểm đã hẹn, ở đó có một chiếc xe đang đậu.

Ở ghế phụ lái cũng có người ngồi, đó là doanh trưởng Hứa, cậu ấy cũng mỉm cười chào bọn họ một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận