Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 416: Lên Thành Phố Chơi 3

Đợi khi xe rời khỏi đó thì Cố Di Gia quay đầu, phát hiện mặt của đoàn trưởng Phong đang nghiêm lại, xem ra anh lại đang suy nghĩ đến việc quan trọng gì nữa rồi.

Cô nhìn xung quanh, phát hiện có người nên chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ suy nghĩ ôm lấy cánh tay anh hoặc hôn anh một cái thôi.

"Đoàn trưởng Phong, anh đang nghĩ gì thế?"

Phong Lẫm đưa cô đi về phía trước, không kìm được phải cúi đầu nhìn cô một cái: "Lúc nãy em gọi cậu ấy là anh Trương sao?"

"Đúng vậy." Giọng điệu Cố Di Gia nhẹ nhàng: "Em vẫn chưa kết hôn với anh, hơn nữa tuổi của anh Trương cũng lớn hơn em mà, em cũng không dám gọi là Tiểu Trương đâu. Đợi sau khi chúng ta kết hôn thì gọi Tiểu Trương cũng không vấn đề gì."

Nét mặt Phong Lẫm cứng đờ, cô luôn có những lý do chính đáng cho riêng mình, khiến người ta không nói được gì.

Anh đáp: "Tiểu Trương chỉ lớn hơn em một tuổi thôi."

"Lớn hơn một tuổi thì cũng là lớn." Cố Di Gia kiên trì nói, nhưng sau đó đã nhận thức được ý nghĩa trong câu hỏi của anh, cô ngẩng đầu lên, cười híp mắt hỏi: "Đoàn trưởng Phong, không lẽ là anh đang ghen đó chứ?"

Lúc mì thịt dê và há cảo thịt dê chiên được mang lên thì tỏa ra mùi hương thơm ngát, khiến cơn thèm ăn của Cố Di Gia lại trỗi dậy.

Mì rất dai, nước mì cũng rất ngon, trong đó còn có thịt dê được cắt thành miếng rất lớn và được nấu mềm, người có răng không chắc cũng có thể ăn được.

Bây giờ đã qua giờ ăn sáng nhưng lại chưa đến giờ ăn trưa, cho nên nhà hàng quốc doanh không có ai cả.

Cố Di Gia cười rồi nhận lấy đôi đũa mà anh đưa cho để ăn mì trước.

"Đúng vậy!"

Cô nhìn anh, cuối cùng cũng nghe lời ăn thêm được hai miếng, sau đó tiếp tục dùng đôi mắt trong veo nhìn sang đối diện khiến anh không thể nào nổi giận được.

Mặt đoàn trưởng Phong xụ lại: "Không có!"

Cô ăn được vài đũa mì, hai miếng thịt dê và một cái há cảo thịt dê nữa là đã no rồi.

Phong Lẫm đưa Cố Di Gia đến nhà hàng quốc doanh gần đó.

"Thật không?"

Chỉ là khẩu phần ăn của bát mì quá nhiều, cô vừa nhìn là biết mình không ăn hết, thấy thế Phong Lẫm nói: "Em ăn trước đi, ăn không hết thì anh ăn."

Ăn uống no say xong, Cố Di Gia vô cùng phấn chấn nói: "Chúng ta đi đâu chơi đây?"

Phong Lẫm gọi một phần mì thịt dê, còn có há cảo thịt dê chiên.

"Đến nhà nghỉ trước." Phong Lẫm nói: "Cất hành lý xong hết rồi anh sẽ đưa em đi chơi, em muốn đi đâu đây?" Anh hỏi, anh thấy người yêu mình có rất nhiều ý kiến mới lạ nên chắc chắn cô sẽ nghĩ được nên đi đâu.

Đoàn trưởng Phong thở dài: "Em ăn thêm chút đi."

Cuối cùng, mì thịt dê và há cảo thịt dê chiên đều do đoàn trưởng Phong ăn hết.

Khi đến nhà nghỉ, họ đặt hai căn phòng riêng.

Anh cảm thấy hơi hối hận, sớm biết như vậy thì đáng lẽ nên hỏi Tiểu Trương và doanh trưởng Hứa trước rồi, hai người họ thường xuyên đến thành phố để xử lý công việc nên có lẽ sẽ rất quen thuộc với nơi này.

Có sự giúp đỡ của một bác gái hiểu biết về nơi này như thế, Phong Lẫm đã nghĩ ra được không ít nơi để đi.

Phong Lẫm: "..."

Mặc dù đoàn trưởng Phong cũng thường xuyên đến đây nhưng lần nào cũng chạy đôn chạy đáo khắp nơi, làm xong việc thì quay về ngay, làm gì chú ý đến nơi này có chỗ nào vui chứ? Trong đầu đoàn trưởng Phong vốn dĩ cũng không có khái niệm này.

Quả nhiên, cô đã đáp lại ngay: "Gần đó có công viên không? Có hồ nước không? Có thắng cảnh nào đẹp không?"

Người làm giấy đăng ký cho họ là một bác gái lớn tuổi, ánh mắt của bác gái đó nhìn qua nhìn lại giữa hai người họ, sau đó thì thấy thư giới thiệu mà họ đưa ra, lúc này mới biết là từ quân đội đến thì ánh mắt lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.

Thật ra phản ứng của bác gái ấy cũng rất bình thường, vào thời đại này bất cứ cô gái chàng trai nào vào nhà nghỉ thì đều bị nhìn bằng ánh mắt như thể hai người có mối quan hệ không đàng hoàng vậy.

Sau khi biết hai người họ là người yêu, đồng thời sẽ kết hôn trong tháng này nên mới đến đây mua ít đồ dùng trong hôn lễ thì bác gái đó còn nhiệt tình giới thiệu không ít nơi, ở đâu có đồ rẻ mà dùng tốt, ở đâu có đồ tốt nhưng giá lại cao, ở đâu có bán nhiều đồ.

Đoàn trưởng Phong bị cô hỏi dồn dập đến mức sững sờ.

Anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Phong Lẫm cất đồ đạc vào phòng xong thì quay sang hỏi: "Gia Gia, hay là em nghỉ ngơi trước đi, chiều nay rồi chúng ta đi chơi có được không?"

"Không cần đâu." Cố Di Gia vô cùng phấn khởi: "Khó khăn lắm mới được đến đây, chúng ta ra ngoài đi dạo đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận