Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 420: Sự Cố Lật Thuyền 3

Phong Lẫm đạp xe đạp chở cô đi quanh thành phố, gió thổi lên dây cột trên nón cô, cô nở nụ cười rạng rỡ, đầy dịu dàng.

Mãi tới khi mặt trời sắp xuống núi hai người họ mới quay về.

Cố Di Gia cảm thấy chưa thỏa mãn, tiếc là thời này không có mấy thứ như chợ đêm, nếu có chợ đêm như sau này để đi dạo thì tốt biết bao nhiêu, đó là mới là chỗ hẹn hò phổ biến, chứ không phải khi trời tối rồi là về phòng nghỉ ngơi.

Bọn họ ăn bữa tối trong một nhà hàng tư nhân.

Những nhà hàng tư nhân thế này đều là bán cho khách quen, ông chủ nhà hàng rõ ràng có quen biết với Phong Lẫm, nhiệt tình chiêu đãi anh, sau khi biết được anh dẫn người yêu tới ăn chung thì cười ha hả bày tỏ muốn mời bọn họ ăn cơm.

"Không ngờ tên nhóc nhà cháu lại kiếm được người yêu đấy, còn là cô gái xinh như hoa, không tệ nha!"

Ông chủ biết cuối tháng này bọn họ sẽ kết hôn còn ồn ào nói muốn ăn kẹo mừng.

Phong Lẫm nói: "Được ạ, tới khi bọn cháu kết hôn sẽ không quên kẹo mừng của chú."

Phong Lẫm xoa xoa đầu cô.

Có điều anh phát hiện khi cô suy nghĩ chuyện gì đó thì kiểu gì cũng sẽ suy nghĩ theo hướng tích cực, tính tình lạc quan như này quả thật khiến mọi người rất yêu thích.

Phong Lẫm nhận ra cô thích nó, anh nói: "Ngày mai chúng ta lại tới đây ăn."

Anh không biết đất nước thay đổi như thế nào, nhưng tóm lại sẽ tốt hơn bây giờ.

Cố Di Gia thật sự hận bản thân không có thân thể của kiếp trước để có thể ăn nhiều thêm hai bát cơm, bởi vì món đồ ăn nào ở đây cũng rất ngon, tay nghề của ông chủ vô cùng tốt, nấu các món ăn gia đình hàng ngày rất tuyệt vời.

Cố Di Gia đi tắm rửa trước, vừa đi ra đã nghe thấy tiếng gõ cửa, cô hỏi là ai đó, xác định giọng nói của người bên ngoài là giọng của đoàn trưởng Phong thì mới mở cửa ra.

"Vậy là tốt rồi."

Trong lòng anh cũng thích cô lắm.

Đáng tiếc, dạ dày như chim nhỏ của cô chỉ có thể ăn được hai cái, sau cùng đều là đoàn trưởng Phong ăn hết.

Bữa tối rất phong phú, không phải như kiểu số lượng đồ ăn nhiều như những nhà hàng quốc doanh kia, mà là nhiều món đa dạng.

Tình hình chung hiện giờ thì thiên hạ này là của nhà hàng quốc doanh, những nhà hàng tư nhân nhỏ bé khó mà sống yên ổn chứ đừng nói tới việc mở quán rượu gì gì đó. Có điều trong lòng anh hiểu rõ, đất nước sẽ không mãi như thế này, sớm muộn gì cũng sẽ có sự thay đổi.

Phong Lẫm cầm một cái phích nước nóng đi vào, thấy cô mặc áo ngủ kín mít, gương mặt bị hơi nước hun tới đỏ ửng, đuôi tóc vẫn còn dính nước thì biết ngay cô mới tắm xong.

"Ngon lắm ạ!" Cố Di Gia cười tủm tỉm: "Món ăn đặc sản của ông chủ rất ngon, nếu sau này mở quán rượu thì chắc chắn khách sẽ tới nhiều như mây."

Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt đỏ ửng của cô, lướt qua cần cổ mảnh khảnh, đôi mắt sắc bén hơi tối đi, không dám nhìn nhiều thêm.

Lúc trời tối xuống thì hai người họ cũng đã quay về nhà nghỉ.

Cô biết tình hình trị an ở thời đại này không tốt lắm, ở bên ngoài cần phải hết sức cẩn thận.

Bây giờ xem ra, hành lý của anh có vẻ mang theo rất nhiều món dành riêng cho cô.

Sau khi Cố Di Gia nhận lấy, nhìn cái chén tráng men một chút, là đồ mới, đoán chừng anh mang từ nhà tới là để pha sữa cho cô, trong lúc nhất thời cô cũng không biết phải nói gì cho phải.

Nói chung, đàn ông ai cũng thích người yêu gọi mình như thế cả, hai chữ "anh trai" dịu dàng kia sẽ luôn khiến đàn ông khó lòng kiềm chế được mà nghĩ tới vài chuyện rồi không cầm lòng được.

Cố Di Gia hơi sửng sốt: "Đoàn trưởng Phong, sữa bột này anh lấy ở đâu ra thế?"

Bởi vì bọn họ sẽ ở lại thành phố một đêm cho nên đều mang theo hành lý. Đương nhiên cô biết hành lý của mình có những gì, nhưng lại không biết trong hành lý của đoàn trưởng Phong có những gì.

Phong Lẫm lấy một cái chén tráng men sạch sẽ ra, rót cho cô một chén sữa bò.

Cố Di Gia uống một ngụm sữa bò rồi ngẩng đầu nhìn anh, nũng nịu nói: "Anh Lẫm, anh tốt quá!"

Phong Lẫm nghe được hai chữ "Anh Lẫm" chỉ cảm thấy có một luồng khí nóng xộc thẳng lên, khiến anh cảm thấy không khí xung quanh dường như cũng trở nên nóng bỏng.

Hiếm khi cô gọi anh như thế, ngoại trừ lúc hai người thân mật, có đôi khi cô cũng sẽ vụng trộm gọi anh là "Đoàn trưởng Phong."

"Mang từ nhà theo." Phong Lẫm nói xong thì đưa sữa bò đã được pha xong cho cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận