Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 436: Thấy Sắc Động Lòng 3

Nửa tiếng sau, Phong Lẫm đến trạm xe lửa.

Sau đó nhận được một tin tức không ngoài ý muốn, xe lửa lại trễ giờ rồi, trì hoãn khoảng hai tiếng.

Còn có một tiếng rưỡi, xe lửa mới đến trạm.

Phong Lẫm ở trạm xe gặp được cảnh vệ mà sư đoàn trưởng Phương đến đón người, đối phương gặp được anh, cúi chào, hỏi: "Đoàn trưởng Phong, anh đến đón bác sĩ Quản sao?"

Phong Lẫm ừm một tiếng, nói với cậu ấy: "Vất vả rồi."

Hai người tùy tiện nói mấy cậu, đã ngồi xuống đợi.

Một tiếng rưỡi sau, cuối cùng xe lửa đến trạm.

Sau khi xe lửa đến trạm, rất nhanh đã có lượng lớn hành khách xuống xe, nhóm người chen chúc nhau, nhìn xa ra khắp nơi đều là người.

Phong Lẫm và cảnh vệ vội vàng đã đến bên đồng chí Quản Tễ, hai người đồng thời lên tiếng gọi.

Cảnh vệ thấy Quản Tễ và người trẻ tuổi phía sau bà ấy đều xách hành lý túi lớn túi nhỏ, âm thầm líu lưỡi, hành lý bác sĩ Quản đem cũng quá nhiều rồi, người không biết, còn tưởng là bà ấy muốn đến bệnh viện quân y bên này đi làm nữa.

Suy cho cùng con trai bà ấy đúng là rất cao, rất nổi bật, còn rất đẹp trai.

"Bác sĩ Quản."

Phong Lẫm nhanh chóng qua đó với cảnh vệ.

"Đúng vậy." Quản Hạo Thần nhe hàm răng trắng với anh, nụ cười rất rạng rỡ: "Có bất ngờ lắm không? Khó lắm tên đầu gỗ như em cuối cùng thông suốt, sắp kết hôn rồi, ba mẹ anh và chị anh đều rất vui vẻ, đáng tiếc bọn họ đều không có thời gian rảnh, cho nên anh đã xin nghỉ, đến cùng với cô luôn."

Phong Lẫm dựa vào chiều cao chân dài của bản thân, nhìn qua nhóm người, rất nhanh đã tìm thấy mục tiêu.

Người đàn ông đi theo Quản Tề cười nói: "Em họ, lâu rồi không gặp."

Khi Phong Lẫm phát hiện mẹ anh, đồng chí Quản Tễ cũng đã phát hiện anh.

Mục tiêu rất rõ ràng, bởi vì dáng người của mẹ anh không chỉ nổi bật trong phái nữ, đến cả nam giới cũng ít có người so sánh được, trong nhóm hành khách đều là bá tánh bình thường, bà ấy cũng nổi bật giữa đám đông.

"Mẹ."

Đồ bọn họ mang theo đúng là quá nhiều, Phong Lẫm và cảnh vệ cùng nhau giúp đỡ cầm một chút, mới không để bọn họ xách đến nỗi hết sức.

Trong tay Quản Tễ xách túi lớn túi nhỏ, cùng với người trẻ tuổi cũng xách hành lý như vậy chen qua đó, bà ấy đã kêu từ xa: "Tiểu Lẫm, bên này."

Phong Lẫm nói: "Mẹ, sao mà mẹ đem nhiều đồ như vậy?" Anh tưởng là chỉ đem theo một chút hành lý là được.

Phong Lẫm có hơi ngoài ý muốn: "Anh Thần cũng đến rồi."

Sau đó đưa cái túi lớn anh ấy đang xách trên tay qua: "Em xem, những thứ này đều là quà cưới bọn họ tặng cho em và em dâu."

"Đương nhiên là Gia Gia làm rồi, đẹp không?" Quản Tễ khoe khoang nói: "Quần áo này mặc thoải mái lắm, cũng không biết Gia Gia làm thế nào nữa, rõ ràng là quần áo mới, mặc lại mềm mại hơn những quần áo bên ngoài mua nhiều lắm."

Trước khi lên xe, Phong Lẫm cố tình nhìn quần áo trên người của mẹ anh, khá là vừa người, rất hợp với khí chất của bà ấy, làm cho bà ấy nhìn có vẻ có tinh thần lại khí khái anh hùng, còn có một kiểu thanh lịch của năm tháng lắng đọng.

Đến cả cảnh vệ và Quản Hạo Thần cũng có hơi kích động.

Phong Lẫm: "..."

Trong lòng anh hơi rung động: "Mẹ, quần áo trên người mẹ mặc, là Gia Gia may sao?"

"Đây là cho con dâu của mẹ." Quản Tễ mở miệng nói: "Không phải cho con đâu, yên tâm đi."

Bà ấy và đồng chí lão Phong rất thích, chỉ cần ở nhà, sẽ mặc quần áo của con dâu út may.

Phong Lẫm nghe xong, hiển nhiên biết được là chuyện gì, anh cũng không che giấu, nói: "Trước khi Gia Gia may quần áo, sẽ dùng tay vò rất lâu, vò vải đến khi mềm mại rồi mới làm, mặc hiển nhiên là thoải mái hơn bên ngoài nhiều."

Quản Tễ vô cùng cảm động: "Đứa trẻ này vất vả quá rồi."

Bốn người cùng nhau lên xe.

Quản Hạo Thần khen nói: "Xem ra em dâu là một cô gái đơn thuần, thanh cao."

Biểu cảm của Phong Lẫm ngơ ngác, sau đó vàng thật không sợ lửa ừm một tiếng.

Người yêu của anh đúng là một cô gái đơn thuần thanh cao, chỉ là có khi khá là nghịch ngợm, nhưng mà cũng nghịch ngợm một cách đáng yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận