Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 450: Nhà Của Chúng Ta 1

Nghi thức của hôn lễ cũng rất đơn giản, chẳng mấy chốc đã đến tiết mục mời rượu.

Cảnh vệ Tiểu Trương bưng trà cho hai người họ, thời đại này đa số đều lấy trà để thay rượu.

Phong Lẫm đưa Cố Di Gia đi mời rượu từng bàn một, người đầu tiên họ mời là cấp trên của anh, đồng thời anh cũng muốn giới thiệu cô cho họ biết.

Bình thường rất ít khi được gặp những vị cấp trên đây, đừng nói đến Cố Di Gia, ngay cả người thân đến tham dự hôn lễ cũng không được gặp quá nhiều lần, may là những cấp trên ấy ngồi ở phía trước, cách bàn của họ hàng bạn bè khá xa, nếu không thì họ cũng không dám tùy tiện nói chuyện nữa đấy.

Các lãnh đạo đều cười nói rất vui vẻ, trông rất hòa đồng dễ gần, không hề kiêu căng chút nào.

Cố Di Gia ngoan ngoãn đi theo Phong Lẫm chào từng người một, dù gì những lúc như thế này thì cũng chỉ cần chào hỏi thôi là được, sau đó là có thể lấy một bao lì xì to rồi.

Quản Tễ cũng uống ly trà do con trai và con dâu mời.

Bà ấy cười híp cả mắt nhìn hai người họ, nói: "Sau này hai con có thể bình an thuận lợi, giúp đỡ lẫn nhau là mẹ vui rồi."

Sau khi mọi người ăn uống no say thì vui vẻ đi về khu nhà tập thể, cả đường đi đều bàn luận về hôn lễ này.

Phương Mỹ Di cũng về rất muộn, cô ấy nhân cơ hội kéo Trang Nghi Giai đến để chúc phúc cho hai người họ: "Đoàn trưởng Phong, Gia Gia, chúc mừng hai người nhé!"

Còn là người mà anh thích nữa, Gia Gia cũng là một cô gái tốt, đây mới là điều may mắn nhất.

Cố Di Gia họ là những người rời đi cuối cùng.

Quản Tễ gật đầu, bà ấy rất vui, nhưng trong niềm vui ấy lại pha lẫn sự chua xót.

"Cảm ơn." Cố Di Gia mỉm cười đáp lại, sau đó lại hỏi thêm một câu: "Hai người về đây khi nào thế?"

Phong Lẫm và Cố Di Gia đồng loạt đáp lại.

Lúc nãy có quá nhiều người nên họ cũng không thể nói được gì với Cố Di Gia.

Bà ấy hạ thấp giọng cảm khái: "Cũng may là đứa con trai này của tớ không cô đơn một mình đến già thật, cuối cùng nó cũng chịu kết hôn rồi."

Tống Nguyệt Mai ngồi cùng với bà ấy, tươi cười nói: "Hai đứa nhỏ này đứng cạnh nhau đúng là xứng đôi vừa lứa mà, không ai đẹp đôi hơn hai đứa nó nữa. Cuối cùng đoàn trưởng Phong cũng kết hôn rồi, cậu cũng không cần lo lắng cho thằng bé nữa."

Hôn lễ ngày hôm nay cũng được xem là lần náo nhiệt nhất mà bộ đội họ từng tổ chức, cũng là lần mà lãnh đạo có mặt đông đủ nhất, nhà ăn gần như chất đầy người.

Trương Nghi Giai nói: "Đồng chí Cố, mẹ tôi bảo mang quà đến cho cô, chúc cô tân hôn vui vẻ, lát nữa tôi và Mỹ Di sẽ mang sang cho cô."

Đợi đến khi hôn lễ kết thúc thì đã hai giờ chiều.

Cố Di Gia cười đáp: "Cảm ơn, vất vả cho hai người rồi."

Từ sâu tận đáy lòng, Trang Nghi Giai cũng gửi lời chúc phúc hai người họ: "Chúc mừng hai người."

Phương Mỹ Di trả lời: "Tối hôm qua đã về đến rồi, nhưng về trễ quá nên không tiện đến tìm cậu. Vốn sáng nay đã muốn đến gặp cậu rồi nhưng mẹ tớ nói có lẽ cậu rất bận nên bọn tớ mới không dám đến làm phiền."

"Nhưng..." Cố Di Gia quay đầu lại, thấy anh trai và chị dâu, mẹ chồng Quản Tễ, Quản Hạo Thần, ai nấy cũng cũng còn ở bên kia, họ đang giúp cô thu gom tiền lì xì và quà mừng hôm nay nhận được, còn phải giải quyết một số vấn đề phát sinh nữa.

"Có một chút." Cố Di Gia ngáp, cô là một người đã quen ngủ trưa, sáng sớm nay lại dậy sớm nên bây giờ chỉ cảm thấy mệt đến mức không chịu nổi.

Quản Tễ nghe được cuộc trò chuyện của hai người họ nên đã lên tiếng: "Gia Gia à, con và Phong Lẫm về nhà trước đi, ở đây có mẹ và họ là được rồi."

Nếu còn không đi nữa thì đúng là không biết điều rồi.

Đoàn trưởng Phong nói: "Vậy chúng ta về nhà thôi."

"Không vất vả, không vất vả." Trang Nghi Gia vội vàng nói, thấy đoàn trưởng Phong lạnh lùng nhìn sang đây thì cô ta nhanh chóng kéo Phương Mỹ Di rời khỏi đó.

Những lãnh đạo kia cũng rất hào phóng, xem hai người họ như con cháu trong nhà vậy, ai nấy cũng đều đưa lì xì và quà mừng cưới.

Nếu là người bình thường kết hôn thì họ không cần làm như thế, họ cũng chỉ vì nể mặt ông cụ Phong mà thôi, dùng lời của đoàn trưởng Phong nói thì những lãnh đạo này đều từng được làm việc dưới trướng ông cụ Phong, cũng xem như là binh lính của ông.

Cho nên thật ra họ xem Phong Lẫm cũng không khác gì con cháu trong nhà cả, con cháu kết hôn thì đương nhiên phải cho lì xì rồi.

Đợi hai người họ rời khỏi thì đoàn trưởng Phong mới hỏi: "Gia Gia, em có mệt không?"

Trần Ngải Phương cũng lên tiếng khuyên nhủ, bảo hai người họ về nhà nghỉ ngơi.

Thấy thế Cố Di Gia cũng không từ chối, rời đi cùng Phong Lẫm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận