Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 453: Nhà Của Chúng Ta 4

Về đến nhà họ Phương thì thấy Quản Tễ và Quản Hạo Thần đều về hết rồi.

"Hai đứa đi đâu thế?" Quản Tễ cười hỏi.

Phương Mỹ Di bước qua đó ôm lấy cánh tay bà ấy cười đáp: "Con và Nghi Giai mang quà mừng hôn lễ đến cho Gia Gia và đoàn trưởng Phong. Nhưng bọn con lại không biết nhà của họ ở đâu nên đã đưa đến nhà họ Cố nhờ chị dâu Trần mang sang cho hai người họ giúp rồi."

Quản Tễ nghe vậy thì lòng thầm khen cô bé này rất thông minh, không qua đó làm phiền hai đứa nó, có lẽ bây giờ con trai mà ấy đang nghỉ ngơi với vợ mình rồi.

Sức khỏe của Gia Gia không được tốt, hôn lễ lại diễn ra nửa ngày trời, chắc chắn sẽ rất mệt.

Con trai bà ấy rất yêu thương Gia Gia nên chắc chắn sẽ để con bé ngủ một giấc.

Quản Hạo Thần thấy cô gái Phương Mỹ Di này rất hoạt bát nên đã cười hỏi: "Em gái Phương, nghe nói tối nay có buổi biểu diễn của đoàn văn công, em có đi xem không?"

"Đi chứ." Phương Mỹ Di quay đầu nhìn anh ấy: "Anh Thần, anh gọi em là Mỹ Di là được rồi, không cần khách sáo như vậy đâu."

Mấy ngày Quản Hạo Thần đến nhà chơi được bà ấy đối xử như con cháu của họ hàng trong gia đình vậy, bà ấy cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ càng nhìn thì càng thấy Quản Hạo Thần rất tốt.

Tống Nguyệt Mai suy nghĩ rất nhiều chuyện nhưng mặt lại không hề thay đổi.

Vừa nghe xong câu nói này thì tâm trạng vốn đang kích động của Tống Nguyệt Mai lập tức lắng xuống ngay.

Nhà họ Quản là một dòng họ lớn, người nhà họ Quản đều rất tốt, đừng thấy bình thường Quản Hạo Thần luôn tươi cười, cà lơ phất phơ nhưng anh ấy đang làm việc ở viện kiểm sát, nghe nói năng lực làm việc còn rất tốt nữa, những thanh niên trẻ tuổi bình không thể nào sánh bằng được.

Tống Nguyệt Mai kéo Quản Tễ vào nhà bếp, hạ thấp giọng nói: "A Tễ, Hạo Thần có người yêu chưa?"

**

Quản Hạo Thần cũng theo ý gọi cô ấy là Mỹ Di, bắt đầu nói về chuyện buổi diễn trung thu.

Cho dù Quản Hạo Thần đồng ý nhưng con gái cưng của bà ấy không muốn thì vẫn uổng công mà thôi.

"Vẫn chưa." Quản Tễ biết ý của bà ấy nên đã nói: "Hạo Thần bằng tuổi với Tiểu Lẫm, chỉ nhỏ hơn Tiểu Lẫm ba tháng mà thôi, nhưng tính tình của nó lại thất thường, gia đình đã thúc giục kết hôn từ sớm rồi nhưng nó vẫn nói chưa thích ai cả."

Hai thanh niên này ngồi với nhau nói chuyện rất vui vẻ, khiến Tống Nguyệt Mai và Quản Tễ thấy vậy thì sững sờ, lặng lẽ liếc nhìn nhau.

Tống Nguyệt Mai và Quản Tễ là bạn thân của nhau, nên đương nhiên bà ấy cũng hiểu rõ về nhà họ Quản.

Lúc cô thức giấc thì phát hiện mình đang nằm trong lòng anh, nhiệt độ trên người anh cao đến mức đủ sưởi ấm cả người cô, chẳng trách giấc ngủ này lại thoải mái như thế.

Mặc dù bà ấy rất muốn giải quyết hôn sự của con gái mình nhưng nhà trai lại không ưng, bà ấy có thể làm gì được đây.

Cô vừa thức giấc thì Phong Lẫm đã phát hiện ra ngay.

Bỏ đi bỏ đi, vẫn nên để cho bọn trẻ tự chọn lựa vậy, bà ấy cũng không cần lo lắng về chuyện đó nữa, quá lắm thì giữ con gái thêm vài năm cũng được.

Cố Di Gia ngủ một giấc cho đến chập tối mới tỉnh lại.

Chơi đùa được một lúc thì sự chú ý của cô dần chuyển sang những bộ phận khác trên người anh, sau đó cô nhoài người sang đặt một nụ hôn lên cằm anh.

Phong Lẫm nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc rối xõa trên gối, môi mím lại cười với cô, đôi mắt sắc lẹm trông dịu dàng hơn nhiều.

"Vậy..." Phong Lẫm ho khụ một tiếng: "Cũng phải ăn chút gì đó chứ, để bụng đói thì không tốt đâu."

Cố Di Gia vùi người vào lòng anh lắc đầu, sau đó đưa tay ôm lấy anh cười híp cả mắt: "Đoàn trưởng Phong, cơ thể anh ấm thật đấy."

Cố Di Gia hất cằm lên nhìn anh: "Anh Lẫm, anh không muốn sao?"

"Dậy rồi à? Em có đói không?" Anh dịu dàng hỏi.

Nhưng...

Sao lại không muốn được chứ? Cô gái mà mình yêu đang nằm trong lòng mình, đang nở nụ cười rạng rỡ với mình, trông cô vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng, chỉ cần là đàn ông thì cũng không kìm được.

Đoàn trưởng Phong: "..."

Giống y hệt với tưởng tượng của cô vậy, quả thật là một cái lò sưởi hình người, tốt hơn bất cứ dụng cụ sưởi ấm nào.

Cố Di Gia nói: "Không đói, đã ngủ đến nỗi no luôn rồi."

Dứt lời cô lại đưa tay kéo lấy áo anh.

Đoàn trưởng Phong: "... Gia Gia." Anh bất lực bắt lấy cánh tay đang làm loạn của cô: "Ngoan nào, ăn chút gì trước đi, em sẽ đói đấy."

Cố Di Gia rúc người vào trong chăn, chơi đùa với đầu ngón tay anh, véo lấy từng ngón tay một.

Bây giờ cô lại muốn nghiên cứu anh hơn.

Cố Di Gia vẫn tiếp tục nằm đó, biếng nhác đáp: "Em không muốn dậy."

Cơ thể Phong Lẫm căng chặt lại, lo lắng cô lại quấy phá nữa nên nhanh chóng nói: "Gia Gia, trời sắp tối rồi, nhanh chóng dậy ăn chút gì đi, đợi lát nữa chúng ta đến xem buổi diễn của đoàn văn công."

"Ngoan nào." Giọng nói của anh khàn đặc: "Ăn chút gì đó trước đi."

Thứ anh quan tâm nhất vẫn là sức khỏe của cô, cô chia bữa ăn ra thành nhiều bữa nhỏ, chỉ sợ số thức ăn được ăn vào buổi trưa đã tiêu hóa hết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận