Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 455: Nấu Nướng Trong Nhà Để Anh Hết 2

Trong lòng Cố Di Gia rất cảm động, không nhịn được mà tiến tới hôn một cái lên mặt anh, mặt mày vui vẻ hẳn lên: "Anh Lẫm, anh thật tốt!"

Cô làm nũng nói, giọng nói nũng na nũng nịu, âm cuối hơi cao lên giống như một cái móc nhỏ câu lấy người ta.

Tay đoàn trưởng Phong cầm đũa rất chặt, ánh mắt tối sầm lại.

Cuối cùng, anh nhìn sắc trời bên ngoài và thầm nghĩ vẫn nên chờ đến khi trời tối.

Sau khi cơm nước xong, sắc trời đã chạng vạng.

Trong khu nhà tập thể có rất nhiều gia đình đi theo nhóm để đến bên hội trường xem đoàn văn công biểu diễn, mặc dù hàng năm đều có nhưng mọi người vẫn thích.

Cố Di Gia ăn đến mức no căng nên cũng muốn ra ngoài đi dạo.

Vốn dĩ cô không cần ăn no như thế, bình thường chỉ ăn no bảy phần như vậy là được, nhưng ai bảo đoàn trưởng Phong thỉnh thoảng lại đút cho cô một miếng, đã thế còn dỗ cô uống thêm gần nửa bát canh gà, cho nên cô ăn rất no.

Cái Cố Di Gia nói chính là tình trạng phổ biến của thế hệ sau, nhưng hiển nhiên là đoàn trưởng Phong đã hiểu lầm.

Đoàn trưởng Phong lại một lần nữa được vợ dỗ dành đến mức trong lòng nở hoa, nhưng gương mặt không biểu lộ chút gì, chỉ có khi mím môi mới lộ ra mấy phần.

"Nhanh chỗ nào?" Phong Lẫm ăn ngay nói thật, so với những người kết hôn chỉ sau một tháng hẹn hò thì bọn họ còn quá chậm.

Cố Di Gia lắc đầu: "Dĩ nhiên không phải, anh Lẫm tốt như vậy, nếu ba hay năm năm mới kết hôn thì em sẽ lo lắng."

Nói đến đây, cô nhớ ra năm ngoái cũng là trung thu, cô đã đồng ý làm người yêu đoàn trưởng Phong.

Trên đường đi gặp được rất nhiều gia đình, khi bọn họ nhìn thấy hai người nắm tay và cùng đi với nhau, thì biểu cảm trên mặt có chút mơ hồ rồi lại có chút hiểu ra.

Phong Lẫm rửa sạch bát rồi úp vào trong giỏ, thấy cô xoa cái bụng trông có vẻ như ăn đã no, bèn nói: "Muốn đi xem đoàn văn công biểu diễn không?"

Cố Di Gia nhìn anh một lúc rồi lại thầm khen ngợi, đoàn trưởng Phong quản lý biểu cảm thực sự rất tốt, được dỗ dành đến độ nở hoa trong lòng rồi mà vẫn không để lộ ra một chút gì, người không quen anh chắc chắn nhìn không ra.

Cố Di Gia ngẩng đầu nhìn anh: "Đoàn trưởng Phong, trung thu năm ngoái chúng ta chính thức yêu đương đấy, không ngờ một năm sau đã kết hôn rồi, nhanh quá."

"Đương nhiên là đi rồi!" Cố Di Gia vịn tay của anh đứng lên: "Năm ngoái không xem được, năm nay phải xem kỹ mới được."

Anh nhìn cô: "Em còn muốn ba đến năm năm sau mới kết hôn?" Anh không khỏi có chút nghi ngờ rằng lúc trước là ai liên tục giục cưới?

Bọn họ chào hỏi niềm nở: "Gia Gia, đoàn trưởng Phong, hai người đang muốn đi xem đoàn văn công biểu diễn sao?"

"Sao lại không nhanh? Nếu chậm, còn phải nói chuyện ba hay năm năm rồi mới kết hôn đấy."

"Vâng ạ." Cố Di Gia cười nói: "Vừa ăn no xong nên cũng tiện ra ngoài đi dạo luôn ạ."

Hai người nắm tay nhau đi ra khỏi nhà.

Hôm nay vừa tổ chức hôn lễ, cũng chính là tân hôn nên việc thân mật một chút cũng là bình thường.

Phong Lẫm "ừm" một tiếng, thật ra anh cũng không thích đi cùng nhiều người như vậy, anh miễn cưỡng buông tay cô ra, cảm thấy lúc nào nắm tay cô cũng thật tuyệt.

Chỉ là kiểu chuyện như này không được thoải mái lắm trong thời này.

Đây cũng là thời điểm mới mẻ của Cố Di Gia, cuối cùng cũng tổ chức hôn lễ với đoàn trưởng Phong nên rất muốn nắm tay anh và thể hiện tình cảm ở khắp nơi.

Chủ yếu là mọi người đều biết đôi bạn trẻ vừa mới kết hôn nên đều biết ý mà không quấy rầy, có thể cách xa bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu.

Thế là cô nhỏ giọng nói: "Anh Lẫm, chúng ta đi chỗ ít người đi."

Sau khi chào hỏi nhau vài câu thì lại tạm biệt rồi đi.

Hai người lập tức chọn con đường ít người đi lại hơn.

Không có người qua đường nhìn, hai người càng quang minh chính đại nắm tay nhau hơn, bàn tay lớn ấm áp của anh nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô, hơi ấm truyền từ lòng bàn tay anh khiến Cố Di Gia cảm thấy rất ấm áp.

Hai người vừa đi bộ, vừa trò chuyện thoải mái, cho dù kể một số chuyện vô nghĩa thì họ vẫn rất vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận