Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 460: Bồi Bổ Cơ Thể 2

Đi vào phòng khách, anh vừa đặt cô xuống thì nghe thấy cô kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhăn nhó, nhìn có vẻ rất khó chịu.

Lông mày của anh khẽ nhíu lại, vội hỏi: "Gia Gia, sao thế? Không thoải mái chỗ nào sao?"

Cố Di Gia mếu máo: "Chỗ nào cũng không thoải mái."

"..."

Lúc này Cố Di Gia muốn tiếp tục dựa vào người anh, làm một người tàn tật.

Lúc trước nằm còn không có cảm giác gì, nhưng hiện tại ngồi trên ghế thì cô chỉ cảm thấy thắt lưng và chân đau nhức, cơ thể giống như không phải của mình. Ngoài ra còn có chỗ nào đó cũng đau rát, cảm giác châm chích quá mãnh liệt đến mức không thể nào bỏ qua.

Cô thật sự không biết rằng di chứng sẽ nghiêm trọng như vậy.

Phong Lẫm cũng nhận ra nguyên nhân khiến cô khó chịu, biểu cảm trên mặt cuối cùng cũng không thể khống chế được mà lộ ra vẻ xấu hổ.

Cố Di Gia kinh ngạc nhìn anh: "Anh dậy lúc nào?"

Ngẫm nghĩ như vậy một lúc rồi cô cũng hỏi.

Bữa sáng là cháo thịt băm, hương vị cũng không tệ lắm, độ dẻo của hạt gạo cùng vị ngọt của thịt được kết hợp rất tốt, Cố Di Gia hỏi: "Cháo này ở đâu ra thế?"

Cố Di Gia lẩm nhẩm trong lòng thì phát hiện tối hôm qua hình như đoàn trưởng Phong ngủ cũng không nhiều, chẳng lẽ anh không mệt sao?

Đến khi cô ngửi thấy thoang thoảng mùi thuốc Đông y bay ra từ phòng bếp, vẻ mặt của cô càng trở nên tệ hơn.

So với anh thì cô đúng là ăn hại, chút vận động ấy đã chịu không nổi...

Anh ho nhẹ một tiếng và nhẹ giọng nói: "Đợi lát nữa ăn sáng xong, anh sẽ xoa bóp cho em một chút."

"Không mệt." Đoàn trưởng Phong nói nhẹ như gió thoảng: "Trước đây, chạy bộ và mang vác nặng cả một ngày cũng chỉ cần ngủ mấy tiếng đã có thể khôi phục, huống chi tối hôm qua... Thật ra cũng không tốn sức lắm."

Tại sao lại có thể có mùi thuốc Đông y?

Cố Di Gia gật đầu, vẻ mặt vẫn rất mệt mỏi, cơ thể khó chịu, tâm trạng cũng không tốt.

Đoàn trưởng Phong vừa bóc trứng luộc cho cô vừa đáp: "Anh dậy ngay sau khi tiếng kèn vang lên."

Cố Di Gia nhìn anh một cái, sau đó ăn lòng trắng trứng và bỏ lòng đỏ trứng vào trong bát anh, tự tin nói: "Em có, anh cũng có, em không ăn một mình."

"Anh nấu vào sáng nay."

Đoàn trưởng Phong nghe lời ngụy biện của cô khiến anh thấy buồn cười, nhưng cũng biết cô không thích ăn lòng đỏ trứng nên đành phải tự ăn.

Cố Di Gia: "..." Đây là đang khoe khoang đúng không? Khoe thể lực anh tốt, tinh lực tốt.

Phong Lẫm đưa trứng luộc đã bóc vỏ cho cô: "Gia Gia, ăn trứng đi, không được kén ăn."

Cố Di Gia mím môi, càng không vui.

Cô không mấy vui vẻ hỏi: "Đây là cái gì?"

Sau khi anh nhấn mạnh, Cố Di Gia đột nhiên hiểu ra, khuôn mặt lập tức đỏ lên, bĩu môi nói: "Sao ông nội Hồ lại như này chứ..."

Cuối cùng vẻ mặt Cố Di Gia cũng cứng đờ lại, nhìn anh với vẻ mặt khiếp sợ.

"Thuốc bổ ông nội Hồ kê cho em." Phong Lẫm tiện tay lấy lọ đường tới: "Lượng thuốc đã được kê trong ngày rồi, ông nội Hồ nói, hôm nay em phải uống thuốc thật ngoan."

Sau khi ăn sáng xong, đoàn trưởng Phong đi vào phòng bếp bưng một bát thuốc đen như mực tới.

"Không phải đã dừng thuốc rồi sao? Tại sao còn phải uống?"

Từ tháng bảy đến nay, cô đã không cần phải uống thuốc nữa, theo như lời ông Hồ thì cơ thể của cô gần như đã điều hòa, sử dụng thuốc không đúng sẽ là độc nên không cần uống nữa, còn ẩm thực dược liệu thì vẫn có thể tiếp tục được ăn. Ẩm thực dược liệu do chú Vinh làm đa số đều là đồ ngon nên cô rất thích ăn, cũng có những món không ngon nhưng chỉ cần chịu đựng một chút là xong.

Phong Lẫm ho nhẹ một tiếng: "Ông nội Hồ nói, cái này là để bồi bổ cơ thể, uống cũng không sao."

Thì ra mùi thuốc Đông y mà cô vừa rồi ngửi thấy là thật! Ngày thứ hai của tân hôn, anh lại có thể nấu thuốc Đông y cho cô, đây là việc làm của con người sao?

Đây không phải rõ ràng nói rằng tối hôm qua cô làm việc tốn thể lực và cần tẩm bổ một chút sao?

Nhưng nhớ lại chuyện tối hôm qua, đúng là cuối cùng cô đã ngất đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận