Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 481: Nghe Lời Vợ 4

"Đúng ạ..." Tam Hoa nhìn cha rồi nói thêm: "Bảo Hoa cũng nói rằng trong gia đình họ, cha cậu ấy cũng là người nấu ăn."

Nghe vậy, Chu Hồng Anh và Nhị Hoa không khỏi nhìn chính ủy Mã.

Trong lúc nhất thời, chính ủy Mã đang bị ba người phụ nữ trong nhà nhìn chằm chằm, thấy hơi khó chịu, vẻ mặt có phần cứng đờ, nói: "Có lẽ là vì họ thích nấu nướng..."

"Không phải ạ." Tam Hoa lấy hết can đảm nói: "Bảo Hoa nói đây là biểu hiện tình yêu của một người đàn ông dành cho người nhà họ Cố, dành cho vợ mình."

Chính ủy Mã: "..." Đây là mắng anh ấy không thương gia đình, không quan tâm đến gia đình, không yêu vợ sao?

Chính ủy Mã nhìn chằm chằm vào cô con gái út của mình, không hiểu sao đột nhiên anh ấy thấy nghẹn trong lòng.

Nói là tức giận cũng chưa đúng, dù sao con gái út cũng còn nhỏ, người dạy cho cô bé quan niệm này là con gái của đoàn trưởng Cố, anh ấy không thể tranh cãi với một đứa trẻ đúng không?

"Cha, sao ở nhà chúng ta cha không nấu ăn?" Tam Hoa tò mò hỏi: "Mẹ nấu không ngon, chú Phong nấu rất ngon, nếu là cha nấu thì chắc chắn ăn sẽ rất ngon."

"Còn có..."

Chính ủy Mã không còn biết nên bày tỏ thái độ gì nữa.

"Có thể học được mà." Tam Hoa lập tức hưng phấn lên: "Bảo Hoa nói chú Cố và chú Phong không phải bẩm sinh đã biết làm, đó là nhờ học được."

Quả nhiên, Tam Hoa nhìn anh ấy nói: "Bảo Hoa nói, cha ở nhà không làm việc gì cả, lười biếng không có ý thức, hèn chi cha vẫn là chính ủy, sau khi ăn cơm xong chú Cố và chú Phong còn rửa bát nữa..."

Chú Phong và chú Cố đã làm được, cha mình chắc cũng làm được đúng không?

Trong lòng chính ủy Mã thấy ngột ngạt không thể giải thích được, nhưng lại không thể chấp nhặt với một đứa trẻ, nên suýt chút nữa bị nghẹn đến bị thương.

Thật ra khi nấu ăn Chu Hồng Anh không muốn cho thêm muối và dầu, nên món ăn nhạt nhẽo, vô vị, đương nhiên cô bé sẽ không thấy ngon. Tuy nhiên, thu nhập của gia đình quá ít, phải nuôi ba đứa con, Chu Hồng Anh chỉ có thể cố gắng tiết kiệm hết sức, đương nhiên cơm ăn áo mặc không thể thỏa mãn ý thích được.

Anh ấy lười biếng? Anh ấy không có ý thức?

Chính ủy Mã bị con gái út làm cho đau đầu: "Cha không thể làm được việc này..."

Nhưng trẻ con không hiểu điều này, chúng chỉ nghĩ đồ ăn mẹ nấu không ngon, nên muốn cha nấu hơn.

"Còn gì nữa?" Mí mắt chính ủy Mã giật giật, anh ấy có trực giác rằng chuyện sắp nói ra không phải là chuyện tốt.

"Bảo Hoa nói, chuyện trong gia đình đổ hết lên đầu phụ nữ là không đúng. Chuyện trong nhà cha còn chưa xong sao có thể làm chính ủy được..."

Chính ủy Mã: "..." Con gái của đoàn trưởng Cố thật sự rất giỏi ăn nói.

Chính ủy Mã nghe vậy trợn tròn mắt: "Đây thật sự là Bảo Hoa nói sao?"

Cái này là cái gì?

Thấy cô con gái út nhìn mình chằm chằm, ngập ngừng muốn nói lại thôi, anh ấy nhịn xuống rồi hỏi: "Còn chuyện gì nữa không, nói ra hết luôn nhé?"

Mặc kệ trong lòng Chu Hồng Anh đang nghĩ gì, ngoài mặt cô ấy cũng im lặng đáp lại.

Chính ủy Mã đau lòng nói: "Cha biết rồi, ngày mai cha sẽ nấu cho các con."

Cuối cùng anh ấy cũng hiểu được, con gái Cố Minh Thành thật sự rất mồm mép.

Chính ủy Mã nhanh chóng xua tay, thấy cô con gái út của mình quá thật thà, ngoan ngoãn, sao Bảo Hoa nói cái gì thì nghe theo cái đó?

Trong phút chốc, ba người phụ nữ trong nhà đều nhìn sang, khi chính ủy Mã bắt gặp ánh mắt của vợ, không hiểu sao lại thấy áy náy, ho nhẹ một tiếng: "Hồng Anh này, ngày mai tan làm về anh sẽ giúp em nấu ăn."

"Đúng ạ." Tam Hoa ngoan ngoãn nói: "Bảo Hoa còn nói rất nhiều nữa, cha có muốn nghe tiếp không?"

Nhị Hoa nhìn mẹ rồi nhìn em gái, trầm ngâm suy tư.

Những gì Bảo Hoa nói có tác dụng ư? Có phải sau này nên để em gái học thêm kinh nghiệm từ Bảo Hoa không? Thấy chưa, cha đã biết nấu ăn cho họ rồi này.

Nếu chính ủy Mã biết con gái mình đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ ngăn cản, dặn dò cô bé không nên học hỏi kinh nghiệm với cô bé tinh nghịch Bảo Hoa.

Nhưng mà lời cô bé Bảo Hoa nói thật sự đâm trúng tim anh ấy, rõ ràng là đang trách móc anh ấy không lo được cho gia đình, vậy còn có thể làm chính ủy kiểu gì? Bây giờ chỉ có hai cô bé nói chuyện riêng, nếu chúng đi rêu rao ở bên ngoài...
Bạn cần đăng nhập để bình luận