Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 486: Đàn Ông Đàn Ang Gì Mà Không Biết Nấu Cơm 1

Hết giờ làm việc hôm nay, đoàn trưởng Phong vô tình gặp chính ủy Mã.

Đột nhiên chính ủy Mã nói: "Đoàn trưởng Phong, nghe nói cậu nấu cơm ngon lắm hả?"

Đoàn trưởng Chu và đoàn trưởng Du vừa đúng lúc đi ngang qua, nghe nói như thế cũng nhìn qua đoàn trưởng Phong với vẻ mặt kinh ngạc, không khỏi bắt đầu đánh giá anh.

Bọn họ thật sự không nhìn ra được, người đàn ông trông có vẻ rất nghiêm túc như đoàn trưởng Phong mà lại biết nấu cơm sao?

Đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ ngoài mà.

Phản ứng của Phong Lẫm rất thản nhiên, anh hơi mở to mắt hỏi: "Có việc gì sao?"

"Không có việc gì." Trong lòng chính ủy Mã hơi oán than: "Con gái nhỏ nhà tôi tới nhà cậu ăn một bữa cơm, sau đó về nhà cũng muốn tôi nấu cơm cho nó ăn..."

Thế nhưng lần nào cũng như lần ấy, lần đầu tiên anh ấy xào đồ ăn cháy, còn khiến dầu mỡ văng tung tóe trong nhà, vợ anh ấy thì mặt mày cau có, tức giận nhìn anh ấy, con gái cũng cảm thấy anh ấy không giỏi giang, ngay cả bữa cơm cũng không nấu được.

Ánh mắt đoàn trưởng Chu có phần lơ đãng, ở nhà anh ấy coi như cũng là ông lớn, thật ra là vợ anh ấy, Diệp Huệ Cúc, hiền lành đảm đang, chê anh ấy vướng tay vướng chân nên đuổi đi không cho làm. Có điều nếu vợ cần thì anh ấy cũng sẽ giúp một tay, dù sao hai vợ chồng sống chung với nhau cũng không thể nào một bên không làm gì cả còn một bên làm hết mọi việc được, nếu tình trạng đó kéo dài quá lâu thì hai vợ chồng sớm muộn gì cũng náo loạn ầm ĩ.

Bọn họ cho rằng đa phần đàn ông đều sẽ như thế.

Ý của anh là chuyện đơn giản như này không cần nói với anh đâu.

Kết quả là vợ anh ấy về nhà nấu lại bữa cơm khác, hoặc là hai vợ chồng ra ngoài ăn.

Chính ủy Mã cũng chết tâm luôn rồi.

Anh không cần phải biết nấu cơm, bọn họ đều cho rằng, anh cũng sẽ giống như bọn họ, về nhà làm ông lớn.

Thế nên gần đây tối nào về nhà anh ấy cũng nấu cơm, nấu tới nỗi cả người hốc hác.

Ở khu nhà tập thể này có một người lạc loài, chính là Cố Minh Thành, anh ấy biết nấu cơm, nhưng mà nghe nói là do được luyện tập từ nhỏ, dù sao cũng là con nhà nông, tình hình gia đình tương đối đặc biệt, anh ấy cần chăm sóc em gái cho nên học nấu cơm từ nhỏ cũng là chuyện bình thường.

Đoàn trưởng Phong nghe xong thì thở phào nói: "Nấu cơm không phải là chuyện rất đơn giản sao? Không phải chỉ nhìn một cái là biết làm sao? Có gì khó chứ?"

Mà tất cả những việc này đều là do Bảo Hoa dẫn con gái nhỏ của anh ấy tới nhà đoàn trưởng Phong ăn một bữa cơm mà ra.

Còn về phần đoàn trưởng Du, anh ấy là một gã đàn ông thô kệch tiêu chuẩn, cũng có lòng giúp vợ nấu cơm đấy, nhưng với trình độ nấu nướng của anh ấy thì món ăn làm ra tới chó cũng chẳng thèm ăn nữa là.

Không trách được tại sao chính ủy Mã chạy tới tìm anh phàn nàn.

Ba người đàn ông ở đó nghe anh nói thế thì đều im lặng.

Thế mà đoàn trưởng Phong lại còn nói như chuyện hiển nhiên: "Mấy chuyện như nấu cơm này đơn giản hơn đánh trận rất nhiều, mọi người tới cả chiến trường còn xông pha được mà lại không biết nấu cơm sao?" Ánh mắt anh nhìn bọn họ có thêm vài phần ghét bỏ.

Nhưng đoàn trưởng Phong không giống anh ấy.

Ai ngờ đâu đoàn trưởng Phong lại còn khác lạ hơn, không những biết nấu cơm mà còn nấu ngon, càng khiến mấy người đàn ông như bọn họ trông rất vô dụng.

Ngay cả người như đoàn trưởng Phong còn tình nguyện nấu cơm cho vợ thì vì sao bọn họ không thể chứ?

Ba người đàn ông: "..."

Chính ủy Mã bị để bỏ một mình: "..."

Ba người đàn ông: "..."

Ba người đàn ông thấy đoàn trưởng Phong chẳng thèm che giấu chút nào cả, ngay cả việc "về nhà nấu cơm cho vợ" cũng đường đường chính chính nói ra thì bọn họ đã có thể tưởng tượng ra được vợ mình ở nhà sau khi nghe được chuyện này sẽ có phản ứng thế nào rồi.

Đàn ông đàn ang thế mà ngay cả nấu cơm cũng chẳng biết nấu.

Tới cả đoàn trưởng Phong bọn họ còn chẳng bằng nữa là.

Đoàn trưởng Chu ho nhẹ một tiếng: "Bây giờ tôi về nhà đây, tôi cũng về nấu cho vợ một bữa cơm mới được."

Đoàn trưởng Du cũng tiếp lời: "Gần đây Mỹ Hà làm việc vất vả, hay là tôi cũng học giống lão Phong vậy, đúng là nấu cơm đơn giản hơn đi đánh trận nhiều, biết đâu học thêm một chút là làm được thôi."

Đoàn trưởng Phong không tiếp tục tốn thời gian với bọn họ nữa: "Tôi phải về nấu cơm cho vợ đây, mọi người cứ tự nhiên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận