Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 487: Đàn Ông Đàn Ang Gì Mà Không Biết Nấu Cơm 2

Lúc đoàn trưởng Phong về tới nhà thì cũng đúng lúc gặp được Cố Minh Thành, trong tay anh ấy cầm một cái rổ, bên trong đều là ranh xanh tươi mới mọng nước."

Anh ấy đưa cái rổ cho anh: "Lão Phong, rau xanh này vợ tôi mới hái, cho cậu."

Phong Lẫm nhận lấy rồi nói cảm ơn.

"Cảm ơn cái gì chứ?" Cố Minh Thành lơ đãng nói: "Rau trong vườn của hai đứa còn chưa lớn, không cần phải tốn tiền đi mua bên ngoài làm gì, nếu không có thì qua nhà tôi hái, đồ ăn tôi trồng Gia Gia cũng thích ăn lắm."

Anh ấy vô tình khoe khoang cho em rể biết bản thân là một tài lẻ trong việc trồng rau, toàn bộ rau củ trong vườn nhà đều do một tay anh ấy quản lý, ngày nào cũng chăm chỉ tưới nước bắt sâu, không để thất thoát thứ gì.

Phong Lẫm hỏi: "Anh vào nhà ngồi một chút đã rồi hẵng đi?"

"Không cần đâu." Cố Minh Thành xua xua tay: "Tôi phải về nấu cơm cho vợ, cậu cũng nhanh về nấu cơm đi, đừng để Gia Gia bị đói bụng."

Phong Lẫm: "..."

Cố Di Gia bổ nhào lên lưng anh, cả người dán lên người anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh, thân mật cọ cọ bờ vai rộng lớn của anh.

Anh kéo cô gái ở sau lưng vào lòng, cúi đầu hôn lên mặt cô một chút, giọng nói trầm thấp, trong trẻo: "Em đói bụng chưa? Tối nay muốn ăn gì?"

Cô nhìn người đàn ông đang bận rộn trong bếp, trên mặt tươi cười.

Từ lúc cô đi vào anh đã phát hiện ra rồi, cũng đã chuẩn bị kỹ càng từ sớm cô sẽ nhào tới.

Anh không lên tiếng, yên lặng nhìn cô một lát rồi đi xuống bếp.

Vì thế mấy hôm nay đoàn trưởng Phong tốn không ít tâm tư, thậm chí anh còn nghĩ xem hôm nào đó phải đi tìm chú Vinh để học hỏi kinh nghiệm, tìm xem có cách nào có thể kết hợp các nguyên liệu nấu ăn có hạn nhưng vẫn làm ra những món ngon không, để cô có thể ăn nhiều hơn một chút.

Sau khi chia tay anh vợ, Phong Lẫm ôm rổ rau về nhà.

"Món nào cũng được." Cố Di Gia cười híp mắt nói: "Em không kén chọn."

Sau cùng vẫn là Cố Di Gia nghe thấy trong bếp có tiếng động, biết anh đã về nên bỏ việc trong tay xuống rồi đi ra bếp tìm anh.

Anh về tới nhà không thấy bóng dáng Cố Di Gia đâu nên bỏ rổ rau xuống, đi tới phòng làm việc, quả nhiên nhìn thấy cô đang ngồi trong phòng nghiêm túc cắt vải may, vẫn chưa phát hiện anh đã về.

Phong Lẫm đứng rất vững, không vì sau lưng có một người nhào tới mà lung lay.

Mấy việc như nhóm lửa này cô vẫn biết làm, bây giờ đã tới trình độ có thể khống chế độ mạnh yếu của lửa, cần lửa lớn có lửa lớn, cần lửa nhỏ có lửa nhỏ.

"Anh Lẫm, anh về rồi."

Có cô giúp đỡ, đồ ăn đoàn trưởng Phong nấu cũng rất khá.

Người hay nói bản thân không kén chọn thông thường đều là người kén chọn nhất, nếu làm đồ ăn không hợp khẩu vị thì cô sẽ ăn rất ít.

Lúc đoàn trưởng Phong nấu cơm Cố Di Gia cũng không rời khỏi bếp, mà cô ở lại với anh, tiện thể giúp anh nhóm lửa.

Suy nghĩ này rất kỳ quái, nhưng biểu hiện của vợ anh thật sự khiến anh có ảo giác như thế.

Đoàn trưởng Phong chỉ có thể yên lặng nhìn cô đang phấn khích.

Anh luôn cho rằng mình là người vô cùng tỉnh táo và biết kiềm chế, nhưng từ sau khi gặp cô, anh mới phát hiện ra cô luôn có thể khiến anh không còn lý trí, không thể tỉnh táo, phòng tuyến thường xuyên bị phá vỡ.

"Thật sao?" Đôi mắt Cố Di Gia sáng lấp lánh, cô hỏi ngay: "Mẹ muốn ăn món gì? Ngày mai em đi cung tiêu xã mua... Ầy, đồ ăn ở cung tiêu xã cũng không nhiều lắm, hay là em đạp xe lên trấn trên mua nhỉ..."

Quả nhiên, chỉ cần nói tới mẹ anh thì tâm tình cô lập tức phấn chấn hơn nhiều, giống như thể người cô tiếp đón không phải mẹ chồng mà là người yêu cô vậy.

Lúc ăn cơm, đột nhiên anh nói: "Ngày mai mẹ muốn tới ăn cơm cùng chúng ta."

Đoàn trưởng Phong tính nói gì đó nhưng sau cùng vẫn không nói, miễn cho bản thân càng thêm đau lòng.

Anh có hơi tức giận, thế nên buổi tối lúc đi ngủ dùng sức nhiều một chút, tới khi cô nhỏ nhẹ phản đối anh mới kiềm chế, trở nên dịu dàng hơn.

Mãi tới khi Cố Di Gia mệt mỏi ngủ thiếp đi, đoàn trưởng Phong mới ôm cô vào lòng, hôn lên gương mặt đỏ bừng của cô, nhịn không được mà bật cười.

Hè năm nay cô tranh thủ "học" đạp xe, bây giờ đã có thể đạp xe một cách mượt mà rồi.

Mặc kệ là cô đang cố ý trêu đùa anh, hay là cô có tâm lý sùng bái kỳ lạ nào đó với mẹ anh thì đều khiến anh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

May mắn là cô chỉ đối với mình mẹ anh như thế, nếu lại thêm vài người nữa thì anh e rằng tự anh sẽ ăn dấm tới chua chết bản thân luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận