Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 493: Vợ Anh Thích Mẹ Anh Nhất 4

Phong Lẫm biết cô không khóc, nhưng trong lòng vẫn hơi căng thẳng, anh ôm lấy mặt cô, hôn một cái lên mắt cô, hôn lên nước trên mắt cô.

Cố Di Gia mỉm cười, ngoan ngoãn chui vào giữa giường, chờ anh quay về.

Phong Lẫm nhanh chóng giặt xong quần áo rồi đem đi phơi.

Lúc anh về phòng thì phát hiện cô đã vùi mình trong chăn mà ngủ thiếp đi.

Anh nhẹ nhàng vén chăn rồi nằm lên. Sau đó không lâu, anh cảm nhận được có nguồn nhiệt tự động quay qua, làm ổ trong lòng anh, một tay ôm lấy eo anh.

"Gia Gia?" Anh nhỏ giọng gọi cô một tiếng.

Cố Di Gia ậm ờ đáp lại, trong miệng lẩm bẩm gì đó, cô tìm một tư thế thoải mái rồi cứ thể ngủ thiếp đi.

Đoàn trưởng Phong cũng ôm lấy cô, nhắm mắt lại.

Đoàn trưởng Phong đưa cho Cố Di Gia một cái bánh bao, đây là bánh bao nhân thịt và hành do nhà ăn làm, mùi vị không tệ, một cái là đủ no rồi.

Cố Di Gia mở to mắt nhìn Quản Tễ: "Mẹ, mẹ cũng đi rèn luyện sao?"

Cô hơi đỏ mặt, nhanh chóng đi rửa mặt rồi ngồi vào chỗ, nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ dậy sớm thật."

Cô ăn lót bụng được một chút rồi thì Phong Lẫm lại bỏ quả trứng đã bóc sẵn vào tay cô, nói: "Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mẹ không khác lắm so với quân nhân, buổi sáng tiếng kèn vừa vang lên thì mẹ cũng ra thao trường rèn luyện rồi."

Lúc Cố Di Gia thức dậy thì phát hiện mẹ chồng và đoàn trưởng Phong đang ăn sáng ở ngoài phòng khách.

Cố Di Gia nhớ tới việc mẹ chồng là quân y, mặc dù vẫn là chức vụ bác sĩ, nhưng quân y không hoàn toàn giống như thế, khó trách mẹ chồng không chỉ có tác phong giống quân nhân, hơn nữa bà ấy đã sáu mươi tuổi rồi mà dáng người vẫn thẳng tắp, nhìn qua giống như người hơn bốn mươi thôi.

**

Mẹ chồng đã sáu mươi tuổi mà vẫn cùng với mấy quân nhân ra thao trường rèn luyện, như thế lại càng khiến cô trông rất vô dụng.

Quản Tễ thấy con dâu đi ra khỏi phòng thì ngoắc tay gọi cô: "Gia Gia, nhanh tới ăn sáng nào."

Buổi tối đi ngủ sớm thì buổi sáng cũng dậy sớm.

Đương nhiên Cố Di Gia không ăn hết, cô cố lắm mới ăn được một phần tư, còn lại đều do đoàn trưởng Phong xử lý.

Cố Di Gia không yên lòng cứ thế ăn trứng luộc đoàn trưởng Phong đưa cho, cũng không biết có phải cô tính học tập mẹ chồng để tương lai lúc cô sáu mươi tuổi cũng có thể trẻ giống như người bốn mươi tuổi như thế?

Quản Tễ cười nói: "Mẹ từng tuổi này rồi, ít muốn ngủ nên dậy sớm là chuyện thường tình, ngược lại mấy người trẻ bọn con nên ngủ thêm một lát nữa."

Bởi vì cô cứ mãi suy nghĩ nên vô thức đã ăn xong cả quả trứng, ngay cả lòng đỏ trứng cũng ăn hết luôn.

"Mẹ chỉ chạy một chút ở gần đó thôi, không được giống như mấy đứa trẻ tuổi đâu." Quản Tễ cười xua tay nói: "Đây là thói quen từ khi còn trẻ, vẫn còn duy trì tới tận bây giờ."

Không phải do bà ấy bảo dưỡng tốt, mà là nhờ ngày nào cũng kiên trì vận động nên trông có vẻ trẻ hơn tuổi.

Quản Tễ dùng xe đạp trong nhà, mấy bữa trước khi bà ấy ở nhà sư đoàn trưởng Phương, ông ấy thậm chí còn gọi người lái xe đưa bà ấy tới bệnh viện, sau thì bà ấy dùng xe đạp của Tống Nguyệt Mai để đi làm.

Một quả trứng luộc, một ly sữa bò lại thêm một phần tư cái bánh bao, cô đã no căng bụng luôn rồi.

Giữa trưa chỉ có Phong Lẫm về nhà ăn cơm, không thấy Quản Tễ đâu.

Lúc Cố Di Gia phản ứng lại, vẻ mặt cô có hơi khó nói.

Đoàn trưởng Phong lại phải đau lòng thêm lần nữa, rốt cuộc vợ anh thích mẹ anh tới cỡ nào chứ, chỉ muốn đi đưa cơm trưa cho mẹ thôi chứ không hề nghĩ tới việc đưa cơm cho anh.

Phong Lẫm không nhắc nhở cô, đợi sau khi cô ăn xong, anh đẩy ly sữa bỏ qua cho cô uống, tránh việc cô bị lòng đỏ trứng làm nghẹn tới khó chịu.

Bây giờ bà ấy ở đây thì dùng xe đạp nhà bọn họ.

Phong Lẫm mua chiếc xe đạp này trước khi kết hôn, nhưng vì Cố Di Gia cũng ít khi ra ngoài làm việc gì nên chiếc xe đạp này cũng hiếm khi được dùng tới.

Hai người họ đều đi làm rồi, Cố Di Gia lập tức chăm chú làm việc trong phòng làm việc của cô.

Có điều mẹ chồng đang ở đây nên cô cũng không tiện nói gì, chỉ có thể âm thầm trừng mắt với đoàn trưởng Phong một chút, anh thế mà không nhắc nhở cô.

Đoàn trưởng Phong nói: "Trưa mẹ không về đâu, mẹ và ông nội Hồ ăn cơm trưa với nhau, rồi nghỉ trưa bên ký túc xá của ông nội Hồ luôn."

Cố Di Gia hơi thất vọng, rồi cô nhanh chóng nghĩ ra, hỏi thêm: "Ngày mai có cần em đưa cơm trưa cho bọn họ không? Em có thể mượn xe đạp của người ta một lát cũng được."

Phong Lẫm: "..."

Ăn sáng xong, Phong Lẫm và Quản Tễ cùng nhau đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận