Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 502: Tiếp Thêm Lòng Can Đảm 1

Cố Di Gia đang uống thuốc thì nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa.

Cô vừa ngó người nhìn thì nhận ra anh cả và chị dâu đến đây.

Trần Ngải Phương vừa đến nhà đã hỏi thăm rồi đi đến sờ trán cô: "Sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Cố Minh Thành cũng hỏi thăm một tiếng, sau đó lễ phép chào Quản Tễ rồi đem đồ mang đến phòng bếp.

Quản Tễ cười hỏi: "Hai đứa ăn cơm chưa? Nếu chưa thì ở lại đây ăn cơm nhé."

"Dạ tụi con ăn rồi ạ, dì không cần nấu đâu ạ."

Nghe thấy thế, Cố Di Gia đoán chắc là bọn họ nghe nói cô bị ốm nên đến đây thăm cô.

Cô cười đáp: "Chị dâu, chị không cần lo lắng đâu, em chỉ bị cảm bình thường thôi, em đã uống thuốc rồi, cũng bớt nghẹt mũi hơn, chắc ngày mai sẽ khỏe thôi."

Cố Di Gia và Phong Lẫm ngồi xuống, bọn họ vừa uống nước vừa trò chuyện với mọi người.

Mọi người đều biết Quản Tễ là bác sĩ quân y ở thủ đô, nếu hỏi về chuyện này cũng không vô lễ.

Sau khi Cố Di Gia và Phong Lẫm kết hôn, đây là lần đầu tiên hai người đến chơi, Quản Tễ vội vàng mời bọn họ lại ngồi rồi rót nước cho cả hai, sau đó lại mang trái cây ra đãi khách.

Hai người trò chuyện với Quản Tễ, cuối cùng còn hỏi khi nào bà ấy đi.

Nghĩ đến đây, cô đồng cảm nhìn về phía anh.

"Mấy đứa không cần đưa dì đi đâu, dì ngồi xe của quân đội qua đó được rồi." Quản Tễ biết mấy đứa nhỏ quan tâm nên nói: "Mấy đứa lo đi làm rồi lo cho gia đình là được."

Trần Ngải Phương thấy trán cô không nóng lắm và tinh thần cũng tốt, cuối cùng cô ấy cũng yên tâm.

"Cũng không lâu nữa đâu, năm ngày nữa." Quản Tễ cười đáp.

Đoàn trưởng Phong: ???

Cố Di Gia nghĩ thầm, cô ngủ cả một ngày thì sao không có sức cho được? Cô còn lo rằng đêm nay ngủ không được, đến lúc đó cô không kiềm chế lại "giày vò" đoàn trưởng Phong.

Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành đặc biệt đến đây vào hôm nay là vì muốn xem em gái của bọn họ như thế nào, thấy tinh thần của Cố Di Gia khá tốt nên bọn họ cũng yên tâm.

Bọn họ ở gần nhau nên tiện đi tới đi lui, hơn nữa quan hệ giữa hai nhà cũng tốt nên không cần khách sáo gì cả.

Ở trong mắt Quản Tễ, vợ chồng Cố Minh Thành là thông gia, là người nhà của con dâu, hiển nhiên phải tiếp đãi tốt rồi.

Quản Tễ tiễn bọn họ ra ngoài, bà ấy nói: "Minh Thành, Ngải Phương, hôm nào mấy đứa rảnh thì lên thủ đô chơi đi, trên thủ đô có nhiều chỗ chơi vui lắm."

Cố Minh Thành còn nói: "Đến lúc ấy để cháu cùng lão Phong đưa dì ra ga tàu."

Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành ngồi hơn nửa tiếng, thấy trời cũng đã tối nên hai người đi về.

Mặc dù hôm nay không nhìn ra điều gì nhưng sau khi ở chung một lúc, bọn họ nhận ra Quản Tễ là một người rất dễ chung sống, lúc nói chuyện với nhau, bà ấy khiến người khác cảm thấy thoải mái và thả lỏng trong vô thức.

Khi nghe được Quản Tễ muốn chuyển đến nhà con trai và con dâu sống, Trần Ngải Phương cũng lo lắng không thôi. Từ xưa đến nay, quan hệ mẹ chồng nàng dâu luôn xảy ra mâu thuẫn,

Cố Minh Thành không để ý nói: "Bây giờ trời tối rồi, có ai nhìn thấy đâu, em sợ gì chứ?"

Trên đường về nhà, Cố Minh Thành nói với Trần Ngải Phương: "Vợ ơi, bây giờ em yên tâm chưa? Dì Quản là người tốt, có mẹ chồng như dì ấy thì Gia Gia cũng không bị bó buộc."

Phong Lẫm ôm vợ mình lên giường, anh cúi đầu hôn trên trán cô lại bị cô lấy tay cản rồi đáp lại bằng giọng nói mê man: "Anh đừng ở gần em quá, lỡ như lây bệnh cho anh..."

Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương đều gật đầu cười.

Trần Ngải Phương cố ý nói: "Em đâu có như thế? Dì Quản là người tốt nên em nào có không yên tâm chứ."

Biết cô ấy cứng miệng nên Cố Minh Thành cũng không cãi nhau với cô ấy, anh ấy mỉm cười nắm tay vợ mình.

Cô còn chưa nói xong đã bị anh chặn miệng lại.

Hôm nay bọn họ đến đây, ngoại trừ thăm bệnh Cố Di Gia, thật ra hai người cũng muốn quan sát tình huống trong nhà đó ra sao.

Dứt lời, anh ấy siết chặt tay Trần Ngải Phương, nắm tay cô ấy cùng nhau về nhà.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Cố Di Gia uống thuốc, đây là thuốc phải uống trước khi ngủ, có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ.

Sau khi uống thuốc vào, cô cảm thấy hơi mệt.

Một người có tính tình tốt như thế nào, khi sống chung với nhau thì mỗi người đều có những cách sống khác nhau, lúc sống chung sẽ không tránh khỏi xảy ra tranh cãi.

"Anh làm gì thế?" Mặt Trần Ngải Phương ửng hồng: "Vẫn đang ở ngoài đường đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận