Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 506: Tình Nguyện Theo Quân 1

Tới khi trời tối hẳn đoàn trưởng Phong mới về tới nhà.

Cố Di Gia ngồi ở phòng khách chờ anh, cô nghe thấy tiếng động thì nhanh chóng ra ngoài xem, lập tức thấy một người đàn ông cao lớn đang đẩy cửa đi vào.

"Anh Lẫm, anh về rồi à!" Cô bổ nhào tới, cánh tay vững chắc mạnh mẽ của anh đón lấy cô, cô nhanh nhảu hỏi: "Anh đã đói bụng chưa? Em nấu cho anh một bát mì gà nhé, vừa khéo canh gà hôm qua vẫn còn."

Phong Lẫm đang trở tay đóng cửa lại, nghe cô nói vậy thì nhíu mày hỏi: "Em chưa ăn sao?"

Canh gà là hôm qua anh cố tình nấu sẵn để hôm nay cô ở nhà sẽ ăn nó, thời tiết lúc này đang lạnh, đồ ăn có thể để lâu được nên anh có thể nấu nhiều một chút để sẵn ở nhà.

"Em về nhà anh trai ăn cơm." Cố Di Gia híp mắt cười nói.

Đoàn trưởng Phong không có ở đây, cô ăn cơm một mình không có hứng thú, thế nên bữa trưa và bữa tối cô đều ăn ở nhà anh trai chị dâu, cũng thuận tiện dạy kèm cho Bảo Sơn và Bảo Hoa luôn.

Cố Di Gia cũng không hỏi anh thêm gì, đợi tới lúc anh đi rửa tay, cô bèn đi vào bếp, thổi lửa để nấu mì.

"Gia Gia ăn với anh một chút đi." Đoàn trưởng Phong nói.

Sau khi anh ăn một chút lót dạ rồi, Cố Di Gia hỏi: "Mọi chuyện thuận lợi chứ anh?"

Canh gà đang hâm lại trong bếp nhỏ, sau khi vớt mì ra thì chan nước canh gà và bỏ thịt gà vào, nước canh gà vàng óng ánh, sợi mì trắng như tuyết, thêm một ít rau xanh tươi ngon và một cái trứng chần nước sôi, nhìn thôi đã thấy thèm.

Thực tế Cố Di Gia không đói, cô chậm rãi ăn từng cọng từng cọng mì một, trông vô cùng nền nã, cô cầm thìa múc từng muỗng canh, vừa ăn vừa nhìn người bên cạnh ăn từng miếng lớn, cô biết chắc hẳn anh đói lắm rồi.

"Thêm một quả trứng nữa." Cố Di Gia lấy một quả trứng gà đập vào nồi.

Dưới cái nhìn chăm chú của anh, lời nói của cô dần không thành tiếng.

Không lâu sau, đoàn trưởng Phong đã thay quần áo xong cũng đi vào bếp.

"Em yên tâm, mọi chuyện đều thuận lợi, mẹ đang ở trên tàu hỏa rồi." Phong Lẫm nói: "Khi nào mẹ tới thủ đô thì cha sẽ ra nhà ga đón mẹ, em không cần lo lắng đâu."

Bọn họ không thiếu tiền, có thể ăn được thì nên ăn, đặc biệt là ban ngày đoàn trưởng Phong còn phải huấn luyện, nên bổ sung đủ dinh dưỡng để còn làm việc.

Anh nhận lấy công việc trong tay cô, bỏ mì sợi vào trong nước sôi, thuận tiện bỏ thêm một ít rau xanh.

Cố Di Gia liếc nhìn anh một cái, thật ra cô cũng hơi thèm nên lấy đũa, ngồi cùng anh rồi từ từ ăn mì.

Mặc dù mẹ chồng cô đã sáu mươi tuổi, nhưng nhìn qua chỉ như người mới hơn bốn mươi tuổi, ngoài ra bà ấy còn có thể theo đám lính trẻ tuổi ra thao trường tập luyện, trước kia còn từng ra chiến trường...

Phong Lẫm lấy cái bát nhỏ, lấy non nửa bát mì, chan thêm nước canh gà lên cho cô.

Đúng là mẹ chồng vĩ đại. .

Cố Di Gia uống một ngụm nước canh rồi nói: "Sao mà không lo lắng được chứ, mẹ đã lớn tuổi rồi lại ngồi tàu hỏa một mình, em vẫn cảm thấy không an tâm..."

Cố Di Gia ho nhẹ một tiếng, cúi đầu ăn mì, bĩu môi nói: "Em biết, mẹ chồng rất giỏi, không cần em lo lắng."

Phong Lẫm nói: "Bọn em đi đường cẩn thận đấy."

Phong Lẫm nghe thế nhíu mày nói: "Vợ doanh trưởng La muốn tìm ông nội Hồ khám bệnh sao?"

"Không sao đâu, là do tôi ngủ nướng đó." Cố Di Gia chẳng hề để ý người khác sẽ nhận xét cô như thế nào cả.

Cố Di Gia giống như cái đuôi của anh vậy, chuyển động sau lưng anh.

"Đúng vậy." Cố Di Gia gật đầu, cô đã quen với việc anh khá nhạy cảm: "Cô ấy hơi ngại, đúng lúc em muốn cũng thăm ông nội Hồ cho nên đi cùng."

Sau khi cơm nước xong, Phong Lẫm cầm chén đi rửa.

Cố Di Gia cười với anh, cô đã quen với mấy lời dặn dò của anh: "Em biết mà, em sẽ rất cẩn thận."

Hôm sau, buổi sáng, lúc Cố Di Gia đang ăn sáng ở nhà thì Tiền Quyên Quyên tới tìm.

Tiền Quyên Quyên thấy cô đang ăn sáng thì biết ngay cô vừa mới dậy, ngược lại bản thân tới hơi sớm nên không khỏi cảm thấy có chút áy náy.

Cô nhớ ra cái gì đó, nói với anh: "Anh Lẫm, ngày mai em và Quyên Quyên đi bệnh viện thăm ông nội Hồ, thuận tiện lên xã mua ít đồ, buổi trưa sẽ không về nhà ăn cơm, anh tự ăn đi nha."

Sau khi cô ăn sáng xong, Tiền Quyên Quyên hỏi: "Gia Gia có muốn tôi chở cô qua đó không?"

Cô ấy luôn cảm thấy chân tay Gia Gia lèo khèo, lo lắng cô không có sức để đạp xe. Mặc dù thân hình Tiền Quyên Quyên cũng khá là mảnh mai, nhưng cô ấy cảm thấy Cố Di Gia lại càng mỏng manh hơn cô ấy nữa.

"Không cần đâu." Cố Di Gia cười nói: "Đạp xe dễ lắm, tôi tự đạp được mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận