Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 507: Tình Nguyện Theo Quân 2

Sau đó Cố Di Gia nói Tiền Quyên Quyên chờ mình một chút, cô về phòng thay quần áo, lấy một cái túi nhỏ ra, nói là quần áo muốn đưa cho ông nội Hồ.

Cô ấy nhìn quần áo trên người Cố Di Gia thì hơi ngạc nhiên rồi nói: "Bên ngoài gió lớn lắm, cô mặc nhiều quần áo là đúng rồi."

Quần áo trên người Cố Di Gia không chỉ nhiều mà còn rất dày, cô còn quấn thêm cả khăn lụa quanh cổ.

Xong khi chuẩn bị xong hết, hai người lên đường.

Nửa tiếng sau, hai cô tới bệnh viện quân y, Cố Di Gia dẫn Tiền Quyên Quyên đi thẳng vào văn phòng của ông Hồ.

Có lẽ là vì bọn họ tới khá sớm, trong văn phòng của ông Hồ lúc này không có khách, ông ấy đang sắp xếp hồ sơ bệnh nhân, thấy Cố Di Gia dẫn theo một đồng chí nữ trẻ tuổi tới, ông ấy không khỏi bật cười thành tiếng.

"Gia Gia, sao cháu tới đây?" Ông Hồ đi tới chào hỏi hai cô, rồi rót nước cho cả hai.

Cố Di Gia đưa cái túi cho ông ấy: "Ông nội Hồ, thời tiết chuyển lạnh, cháu may cho ông một bộ đồ mùa đông, một thời gian ngắn nữa là có thể mặc được rồi."

Sau khi Cố Di Gia nói rõ tình hình, cô vốn định rời đi nhưng Tiền Quyên Quyên lại căng thẳng giữ chặt cô lại.

Nền giáo dục mà Tiền Quyên Quyên được tiếp xúc dạy cô ấy rằng, phụ nữ có thể sinh con hay không sinh được con đều là do số. Sau khi kết hôn, nếu không có con trai thì người ta đều cho rằng đó là vấn đề từ phía phụ nữ. Ở quê cô ấy, thậm chí sẽ có một số bà mẹ chồng tìm một vài thứ gọi là bài thuốc dân gian rồi đun thành thứ thuốc kỳ quái để cho con dâu uống.

Đúng là hiếm có mà.

Dù sao cô ấy vẫn rất ngượng ngùng khi thăm khám cái này.

Ông Hồ nhìn thoáng qua Tiền Quyên Quyên, hiếm khi ông ấy tỏ vẻ kinh ngạc.

Tiền Quyên Quyên được học nhiều, thêm nữa doanh trưởng La đối xử với cô ấy rất tốt, mặc dù anh ta không nói gì cả nhưng bọn họ kết hôn đã một năm rồi mà cô ấy còn chưa mang thai, trong lòng cũng thầm cảm thấy nôn nóng.

Ông Hồ cười tủm tỉm nói: "Cháu thật có lòng mà."

Việc đi bệnh viện kiểm tra ấy hả?

Thời đại này đa số mọi người chỉ cần không phải bệnh nặng thì tuyệt đối sẽ không tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Hiếm khi ông ấy mới thấy có đồng chí nữ trẻ tuổi không bệnh không tai nạn tới khám, ông ấy nghĩ một lát rồi hiểu ra cô ấy tới tìm ông ấy khám vấn đề gì.

Sau đó Cố Di Gia chỉ vào Tiền Quyên Quyên ở bên cạnh, nói: "Ông nội Hồ, đây là bạn cháu, cô ấy sống ở khu nhà tập thể, muốn nhờ ông khám cho cô ấy."

"Gia Gia, cô, cô ở lại đây đi..."

Thời đại này hối cưới hối sinh là chuyện bình thường, có rất ít người có thể đối phó với chuyện này.

Dù sao ở thời này, phụ nữ sau khi đã kết hôn rất hiếm khi vì chuyện con cái mà tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe, có thể sinh được hay không, họ đều cảm thấy đó là vận mệnh an bài rồi.

Tiền Quyên Quyên có hơi không chống đỡ được, hơn nữa cô ấy cũng lo sợ không biết có phải cơ thể mình có vấn đề không, vốn dĩ cô ấy cũng không định tìm bác sĩ khám, nhưng nghe chị dâu nói mẹ của đoàn trưởng Phong là quân y, vì thế cô ấy mới bắt đầu có suy nghĩ đi khám bác sĩ.

Mọi người không hề có khái niệm này, cũng không ai cam tâm trả tiền này.

Đặc biệt là có không ít bác gái chị dâu trong khu nhà tập thể cứ gặp cô ấy là hỏi thăm con cái, dần dần cô ấy càng thêm nôn nóng.

Tiền Quyên Quyên thở phào nhẹ nhõm, hơi mừng rỡ hỏi: "Bác sĩ, tôi, tôi có thể sinh con không?"

Ông Hồ bắt mạch cho Tiền Quyên Quyên rồi kiểm tra một vài vấn đề khác, sau đó nhanh chóng đưa ra kết luận.

Cố Di Gia tò mò nhìn cô ấy nhiều vài lần, cô thấy vẻ mặt Tiền Quyên Quyên ửng hồng, có thêm chút ngại ngùng nữa.

Cho dù tuổi của ông Hồ đã cao thì cô ấy vẫn không được tự nhiên cho lắm.

"Cô bị cung lạnh, cũng không phải vấn đề lớn, uống thuốc điều trị một chút là được."

Nếu đối phương là bác sĩ nữ còn tốt, nhưng bây giờ lại là bác sĩ nam...

"Sao lại không thể chứ?" Ông Hồ cười nói: "Có điều việc này không thể nôn nóng, cô phải điều trị cơ thể mình trước đã, hơn nữa cô còn trẻ, con cái chẳng mấy chốc sẽ tới thôi."

Tiền Quyên Quyên hơi cong môi cười: "Cảm ơn bác sĩ."

Có được lời khẳng định của ông Hồ, vẻ mặt Tiền Quyên Quyên ngập tràn vui mừng, tới khi rời khỏi bệnh viện vẫn chưa thôi cười.

Cố Di Gia đành phải lại lần nữa ngồi xuống, tận lực xem bản thân như phông nền, cố gắng không phát ra tiếng động để tránh quấy rầy hai người.

Cô ấy dắt xe đạp, cẩn thận bỏ gói thuốc vào trong giỏ trúc đằng sau xe, khẩn trương hỏi cô: "Gia Gia, cô nhìn gì thế?"

Cố Di Gia nói: "Không có gì, tôi chỉ muốn nói cho cô biết thuốc Đông y khó uống lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận