Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 518: Em Ngủ Một Mình Không Quen 1

Ngoài kia gió Bắc thét gào, gió tuyết giận dữ, trong phòng lại ấm áp hòa thuận.

Trong phòng đốt lửa nên giường rất ấm, hơn nữa lại còn có thêm một người đàn ông trời sinh thể trạng nóng nên Cố Di Gia ngủ càng ngon giấc.

Nhưng đoàn trưởng Phong vẫn cảm thấy rất nóng, đôi khi còn nóng đến mức đổ mồ hôi.

Cô ủ mình trong chăn, gác đầu lên hõm vai hơi ướt mồ hôi của anh mà gật gù.

"Gia Gia."

Cố Di Gia lơ mơ đáp lại, cô nghĩ rằng anh vẫn còn muốn nữa nên kêu lên: "Không muốn đâu, em muốn ngủ cơ..."

Cô im lặng ôm lấy anh một lúc, anh nói: "Hôm nay doanh trưởng Hứa đến tìm anh, cậu ấy nói sau khi vợ cậu ấy về nhà thì cứ mãi bận rộn vẽ miết, nhờ em khuyên giúp có được không?"

Cố Di Gia nghe thấy, cố gắng mở to mắt.

Hôm sau, Cố Di Gia ngủ dậy muộn.

Ai ngờ cô ấy nghe vậy thì mặt đỏ bừng lên, với tư cách là người cũng đã cưới chồng, Cố Di Gia ngơ ngác rồi cũng hiểu ra, thế nên không hỏi nhiều.

Phong Lẫm im lặng, sau đó cúi đầu chặn lấy đôi môi lúc nào cũng thích nói vớ va vớ vẩn.

Cố Di Gia rót cho cô ấy một ly trà lài, cười hỏi: "Tối qua cô ngủ không ngon sao?"

"Sao thế em?" Phong Lẫm nhẹ nhàng vỗ về tóc cô, giọng nói trở nên dịu dàng êm ả.

Trang Nghi Giai bận một lúc, không khỏi thở dài nói: "Thật ra tôi vẫn thích robot hơn, robot thật sự rất thần kỳ."

Trong đêm tối cô chìa tay xoa mặt anh chậm rãi, ậm ờ nói: "Ây dà, thế để em khuyên cô ấy vậy..."

Trước mặt người ngoài, cô ấy vẫn rất rụt rè, vẫn giữ dáng vẻ tiên nữ kín đáo.

Cố Di Gia sà vào trong lòng anh cười hì hì: "Không ngờ anh là đoàn trưởng mà ngay cả việc này cũng phải đảm nhiệm, đoàn trưởng Phong vất vả rồi."

Cô nghĩ đến điều gì đó mà lại bật cười.

Điều khiến cô không ngờ đến là Trang Nghi Giai cũng đến muộn, lúc ngồi phác thảo mà cứ ngáp ngắn ngáp dài.

Một chú mèo kiêu ngạo khẩu xà tâm phật, một chú chó lải nhải không thôi, còn thêm một người bạn nhỏ thích pha trò. Chỉ cần khắc họa tốt thì câu chuyện sẽ rất cuốn hút.

Tuy rằng, hình như, có lẽ... quả thật là như vậy.

Nội dung chính của câu chuyện thứ hai cũng không khác biệt lắm, chẳng qua nhân vật chính đổi lại thành một cô bé sáu tuổi và một chú mèo, một chú chó. Bối cảnh thì sẽ mơ hồ, có thể là hiện tại, cũng có thể là tương lai.

Hai người bàn bạc đủ loại tình huống rồi mới bắt đầu làm việc.

"Mèo và chó cũng được đấy." Cố Di Gia cười nói, cây bút trong tay nhanh chóng phác thảo ra bản vẽ một bé mèo nhỏ đáng yêu: "Tôi cảm thấy có rất nhiều trẻ em sẽ thích một chú chó và một chú mèo đồng hành bên cạnh nhân vật chính, hai con vật này đều rất dễ thương."

Chạng vạng, lúc Trang Nghi Giai chuẩn bị rời đi thì Cố Di Gia nói: "Nghi Giai, không cần phải đem công việc về nhà đâu, bút vẽ và giấy cứ để lại chỗ tôi đi, cô về nhà nghỉ ngơi cho khỏe."

Cô ấy nghĩ rằng nếu sau này có một ngày nào đó khi hoàn cảnh bên ngoài trở nên tốt hơn thì cô sẽ xuất bản câu chuyện đầu tiên này, không muốn nó phải bị vùi lấp.

Cô ấy ấp a ấp úng, cuối cùng cũng không đem công việc về nhà. Lúc doanh trưởng Hứa đến đón, cả đường đi mặt của cô ấy đều đỏ bừng.

Trẻ con nơi thế giới loài người kết hợp với chó mèo, coi như đã hội tụ đầy đủ tất cả yếu tố đáng yêu lại.

"Được thôi." Cố Di Gia tùy ý nói.

Dù sao cũng chỉ là một câu chuyện trẻ em ấm áp, không cần phải quá logic.

"Không cần đâu." Trang Nghi Giai nói: "Dù sao ở nhà tôi cũng không có việc gì..."

Cố Di Gia là người từng trải: "Chắc là chồng cô cũng mong có cô bên cạnh đấy?"

Không biết nghĩ đến điều gì mà mặt của Trang Nghi Giai lại ửng đỏ lên.

Trang Nghi Giai thở dài, cô ấy hỏi Cố Di Gia: "Vậy tôi muốn giữ lại câu chuyện đầu tiên."

Cố Di Gia nhìn bọn họ rời đi, không khỏi tấm tắc chậc chậc vài tiếng.

Cái vị chua của tình yêu này, cô và đoàn trưởng Phong phải cố gắng thêm mới được, phải để cho người khác nếm được vị chua xót.

Tiết trời ngày càng lạnh, tuyết cứ rơi không ngừng, Cố Di Gia cũng ít khi ra ngoài mà chỉ làm ổ trong nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận