Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 52: Sợ Hãi 3

Có cơn nổi đóa hoặc có thể nói là lời uy hiếp lần này của Trần Ngải Phương rốt cuộc cũng không ai dám đến trước mặt Cố Di Gia lải nhải nữa.

Tất cả mọi người của nhà họ Cố đều vô cùng yên tĩnh ngoan ngoãn, cho dù có hâm mộ Cố Di Gia được con trai xưởng trưởng trong thành phố coi trọng thì cũng không dám nói điều gì.

Thật ra bọn họ cũng rất sợ vị anh họ lớn tuổi nhất Cố Minh Thành, cũng là người có năng lực nhất này.

Cố Di Gia cũng không vui vẻ mấy, càng không buông lỏng cảnh giác.

Chỉ cần nghĩ đến vận mệnh của nguyên chủ, trong lòng cô lại không nỡ.

Đáng tiếc là cơ thể này thật sự không tốt, có quá nhiều hạn chế, nếu không cô đã sớm trực tiếp giải quyết luôn chứ không phải là giả ngất. Từ trước đến nay, giả ngất luôn là sở trường của cô, dù sao cũng không ai biết cơ thể của cô thế nào, dù có ngất cũng sẽ không có ai sẽ hoài nghi.

Ai bảo hình tượng nguyên chủ ốm yếu đã ăn sâu bén rễ.

Cố Di Gia bắt đầu nghĩ cách làm sao giải quyết Khương Tiến Vọng, chỉ cần anh ta vẫn muốn cưới mình, cho dù cô không đi theo vận mệnh của nguyên chủ, e rằng cuộc sống của mình cũng sẽ trôi qua không thuận lợi.

Cô nói với chị dâu: "Chị dâu, quần áo của anh trai em đã may xong, em muốn lên bưu điện thị trấn gửi cho anh ấy, thuận tiện viết thư cho anh luôn."

Chờ bọn họ viết thư xong, Cố Di Gia cũng ôm số quần áo may cho anh cả ra rồi đặt cùng với thư.

Khương Tiến Vọng chính là ngọn nguồn của tất cả chuyện này.

Hai anh em Bảo Sơn Bảo Hoa nghe xong, vui vẻ đi tìm giấy viết thư và tem, hai đứa bé muốn viết thư cho cha.

Lỡ như Khương Tiến Vọng lại dùng lợi ích dụ dỗ người nhà họ Cố, đến lúc đó không biết người nhà họ Cố sẽ lại làm ra cái gì. Cô không thể đánh cược vào nhân tính, không thể đợi đến khi có chuyện đến mới tìm cách ứng phó.

Trần Ngải Phương sửng sốt: "Đi với Bình Bình?"

Cô cũng không muốn thường xuyên bị người quấy rầy.

"Gia Gia, đợi chủ nhật chị và em cùng lên thị trấn, đến lúc đó cùng gửi." Trần Ngải Phương vừa dán tem vừa nói.

Biện pháp tốt nhất chính là giải quyết từ nơi bắt nguồn.

Lần này có Trần Ngải Phương xử lý người nhà họ Cố, ai biết còn có thể có lần sau hay không?

Trần Ngải Phương nghe xong, gật đầu nói: "Đúng thật, em viết thư cho anh trai em đi."

Trần Ngải Phương nghe xong thì không ngăn cản.

Cố Di Gia suy nghĩ mấy ngày, quyết định lên thị trấn một chuyến.

Nếu như có xã viên đại đội cùng đi thì không cần lo lắng. Cái khác không nói, đại đội của bọn họ vẫn rất đoàn kết, biết sức khỏe của Cố Di Gia không tốt, ít nhiều cũng sẽ quan tâm đến cô.

Nào biết Cố Di Gia lại bảo: "Chị dâu, không cần đâu, ngày mai chị Bình Bình muốn lên thị trấn mua đồ, em sẽ đi cùng chị ấy."

"Đúng vậy, còn có những người khác trong đại đội nữa." Cố Di Gia nói: "Đại đội muốn đưa hàng mây tre lên thị trấn, em có thể ngồi máy cày."

Hoàng Bình Bình không chỉ là một người khôn khéo giỏi giang, hơn nữa cũng là một người rất cẩn thận, biết cơ thể Cố Di Gia không tốt, không thể mệt nhọc quá độ, tuy rằng ngoài miệng đang thúc giục nhưng thực ra lại đi rất chậm, sợ cô bị mệt.

Hôm nay cô muốn lên thị trấn, không tiện đưa Bảo Hoa theo nên gửi cô bé ở nhà bà.

Hoàng Bình Bình vô cùng quen thuộc với mọi người, lần này lên thị trấn, cô ấy cũng muốn cùng đi giao hàng, thuận tiện hỗ trợ ghi sổ, chờ làm xong những thứ này lại đến cửa hàng bách hóa mua đồ.

***

Cố Di Gia biết những người này đang chăm sóc mình, cô vui vẻ cười với bọn họ: "Cảm ơn anh Khang Lục."

Trước kia Cố Di Gia cũng một mình lên thị trấn, chỉ có điều di chứng của lần cảm nắng lần trước quá lớn, sức khỏe của cô đến nay vẫn không tốt, cho nên chị dâu mới lo lắng như vậy.

Hai người đi tới cửa thôn, phát hiện máy cày đã chờ ở nơi đó, đại đội trưởng đang gọi người chuyển đồ lên máy cày.

Người xung quanh phì một tiếng cười rộ lên.

Khang Lục bị nụ cười của cô làm lung lay, khuôn mặt đen thui vì phơi nắng kia có chút nóng lên, lắp bắp nói: "Không, không có gì, dù sao đường cũng bằng phẳng, không cần lái quá nhanh..."

Ngày hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, Cố Di Gia dắt cháu gái Bảo Hoa cùng đến nhà bà nội Hoàng.

Đó là lý do Cố Di Gia thuận tiện đi ké cùng Hoàng Bình Bình nên mới có thể ngồi xe nhà nước lên thị trấn.

Thái độ của xã viên trên xe đối với Cố Di Gia rất thân thiện, biết sức khỏe của cô không tốt, còn nói với tài xế: "Khang Lục, anh lái chậm một chút, chúng ta không cần tranh giành chút thời gian này."

Khang Lục còn chưa bắt đầu lái xe, nghe vậy quay đầu nói với bọn họ: "Biết rồi."

Hoàng Bình Bình đã thu dọn ổn thỏa, đang chờ cô, thấy các cô tới thì ra đón: "Mau mau mau, máy cày sắp xuất phát rồi, chúng ta mau qua đó đi."

Trên máy cày nhiều đồ đạc, chỉ có thể ngồi vào một góc, lần này có vài nam xã viên cũng lên thị trấn, còn nữ xã viên thì chỉ có hai cô gái là Hoàng Bình Bình và Cố Di Gia.

Sau khi chuyển đồ xong, Hoàng Bình Bình kéo Cố Di Gia lên máy cày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận