Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 522: Nam Nữ Đều Tơ Tưởng Vợ Mình 1

Trận bão tuyết vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, mọi người trong khu nhà tập thể đều đang lo cho những chiến sĩ đang cứu nạn ngoài kia.

Cố Di Gia và Trang Nghi Giai cũng rất lo lắng, buổi sáng hai người ngồi lại với nhau, trông ai nấy cũng đều mệt mỏi, không yên lòng.

Trần Ngải Phương cũng rất lo, nhưng dù sao cô ấy cũng lớn tuổi hơn họ nên đương nhiên sẽ không biểu hiện ra ngoài.

Cô ấy lên tiếng an ủi: "Mọi người đừng lo lắng quá, nghe chị dâu Diệp nói năm nào chỗ chúng ta cũng đều như vậy cả, một khi tuyết rơi quá nhiều thì sẽ xảy ra thiên tai do tuyết gây nên, những lúc như vậy họ đều phải ra ngoài cứu nạn. Làm nhiều rồi thì cũng sẽ thuần thục hơn, nên không xảy ra chuyện gì đâu."

Có một người lớn tuổi và có kinh nghiệm ở cạnh an ủi nên tâm trạng Cố Di Gia và Trang Nghi Giai cũng tốt hơn lúc nãy một chút.

Họ cũng biết mình ngồi ở đây lo lắng cũng không giúp ích được gì nên đã quyết định tiếp tục làm việc để chuyển dời sự chú ý đi.

Trời quá lạnh nên hai người họ chỉ ngồi trên giường, kéo một chiếc bàn đến trước lò sưởi rồi khoanh chân lại, khoác áo lên ngồi đó làm việc.

Bắt đầu từ lần đầu tiên Trang Nghi Giai đến đây làm việc thì Bảo Sơn, Bảo Hoa và Trần Ngải Phương cũng đã biết chuyện hai người họ hợp tác vẽ truyện tranh ngắn.

Lúc đứng trước con nít thì Cố Di Gia vô cùng nhẫn nại, cô đã giải thích đơn giản với cô bé.

Bảo Sơn hỏi: "Cô út, sao tính cách và tuổi tác của nhân vật chính trong truyện lại giống với Bảo Hoa như thế." Cậu bé lại nhìn tiếp đứa bé trên bản vẽ thì lại thấy càng giống hơn.

Cùng lúc đó cô ấy cũng thấy đầu óc của cô em chồng này vô cùng thông minh, nếu như không phải sức khỏe của cô không tốt, thêm vào đó nhà nước đã hủy bỏ cuộc thi tốt nghiệp thì chắc chắn cô sẽ đậu được đại học.

Lúc này Bảo Sơn và Trần Ngải Phương đều thấy có gì đó là lạ.

Chỉ là cậu bé không ngờ cô út còn biết vẽ truyện tranh ngắn nữa.

"Sao lại không được chứ? Bảo Hoa của chúng ta đáng yêu như thế, do cô út nhìn thấy Bảo Hoa nên mới nghĩ ra được câu chuyện như thế đấy..."

"Cô út cũng biết vẽ truyện tranh ngắn ạ?" Bảo Sơn kinh ngạc nhìn Cố Di Gia.

Cố Di Gia cười đến híp cả mắt: "Bởi vì hình mẫu của nhân vật chính là Bảo Hoa đấy."

Suy nghĩ của Trần Ngải Phương không khác gì cậu con trai của mình cả, nhưng cô ấy cũng chỉ ngạc nhiên rồi thôi, rất nhanh đã chấp nhận sự thật này.

Trong mắt cậu bé cô út biết rất nhiều thứ, chỉ nói riêng về việc phụ đạo bài tập cho cậu bé thôi đã đủ để thấy trí thông minh của cô út rồi, cô biết rất nhiều kiến thức. Trong lòng cậu bé có rất ít người có thể so được với cô út.

Hai mắt Bảo Hoa sáng rực lên, ôm lấy gương mặt tròn phúng phính của mình: "Đứa bé trong truyện thật thông minh, còn giỏi nữa chứ, cả chó con và mèo con cũng đều rất đáng yêu, con muốn xem quá đi!"

Trần Ngải Phương thấy con gái mình vui vẻ như thế thì không khỏi lặng lẽ lắc đầu.

So với sự ngạc nhiên của Trần Ngải Phương và Bảo Sơn thì Bảo Hoa chỉ đơn giản thấy phấn khích mà thôi, vui vẻ hỏi họ truyện tranh ngắn là gì.

Cô ấy không còn là trẻ con nên sẽ không suy nghĩ đơn giản như thế, bộ truyện này cũng vừa mới bắt tay vào vẽ, cũng không biết có thể xuất bản hay không, nếu như nhà xuất bản cảm thấy không tốt, không nhận nó thì chỉ sợ uổng thôi.

"Thật sao?" Bảo Hoa ngạc nhiên chỉ vào mình: "Con cũng có thể làm nhân vật chính trong truyện ạ?"

Điều này khiến Bảo Hoa vô cùng vui sướng, ngày càng mong chờ ngày bộ truyện này được xuất bản, đến lúc đó thì cô bé sẽ kêu gọi rất nhiều bạn bè đến xem.

Bảo Sơn bĩu môi: "Cô út ơi, có phải không được tốt lắm không ạ?"

"Giống hệt tên của con này!" Bảo Hoa lại vui mừng hơn nữa.

Cố Di Gia nói: "Tên Bảo Hoa."

"Cô út ơi, vậy nhân vật chính đó tên là gì thế ạ?" Bảo Hoa hỏi.

Cố Di Gia ho nhẹ một tiếng, thấy Trang Nghi Giai nhìn sang thì nháy mắt lại, còn không phải là do cô lười đặt tên nên mới lấy biệt danh của Bảo Hoa để dùng luôn sao, dù gì nhân vậy này cũng dùng hình mẫu của Bảo Hoa để tham khảo mà.

Mặc dù cô ấy cũng cảm thấy câu chuyện này nghe rất thú vị.

"Có gì không tốt chứ?"

Bảo Hoa mân mê đôi môi mình: "Rõ ràng rất tốt mà, tên của nhân vật chính cũng giống hệt tên em, cũng giống như em và mèo con, chó con cùng đi lang thang, cùng bắt người xấu, thú vị biết bao."

Trẻ con sẽ không suy nghĩ gì nhiều, cô bé chỉ đơn giản là vì thấy tên của nhân vật chính giống hệt tên mình nên vui vẻ mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận