Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 536: Sống Vì Chính Mình 3

Đoàn trưởng Phong mát xa cho cô cẩn thận, thấy cô vẫn ăn nói hùng hồn với anh là biết tinh thần của cô đang rất tốt, có lẽ lần sau anh nên dùng thêm sức.

Bởi vì sợ cô không chịu được nên anh phải kiềm chế, thăm dò sức chịu đựng của cô từng chút một.

Nhưng cô gái này lại rất hay nhõng nhẽo, lát sau lại bắt đầu nũng nịu phản kháng, sau khi phản kháng thì lại quấn lấy, nặng không được, nhẹ không xong, đây đúng là một kiểu tra tấn đối với đàn ông mà.

Cố Di Gia được anh mát xa thoải mái, duỗi tay ra ôm lấy anh, lẩm bẩm: "Đoàn trưởng Phong giỏi thật, anh không già tí nào cả, dù tương lai anh có già hơn nữa thì vẫn giỏi hơn em..."

Những người trong quân đội lúc nào cũng kiên trì rèn luyện sức khỏe, cơ bắp săn chắc như đá, nếu sơ ý đụng phải thì chắc chắn sẽ rất đau.

Cô không dám so sánh mình với anh, chênh lệch tuổi tác chẳng phải điều gì quá to tát.

Không biết đoàn trưởng Phong nghĩ gì mà vành tai lại đỏ bừng lên, đỡ cô nằm xuống giường: "Được rồi, không nói nữa, em đi ngủ đi."

Anh ôm cô ngủ cả buổi trưa, khi đoàn trưởng Phong thức dậy chuẩn bị đi làm, cô vẫn thoải mái cuộn mình trong chăn ấm áp, chân mày giãn ra, vẻ mặt an nhiên.

Thời tiết tốt, bầu trời trong xanh, cả một vùng trời xanh thẳm, tuy không có mặt trời nhưng vẫn khiến tâm trạng con người ta thấy thoải mái đôi chút.

Cố Di Gia "ừ" một tiếng, ăn được nửa bát mì và sủi cảo, phần còn lại thì để anh ăn, cô chống cằm nhìn anh ăn.

Chính vì như vậy nên bây giờ Cố Di Gia sẽ tranh thủ từng chút một để vẽ.

Đoàn trưởng Phong bưng đĩa sủi cảo và mì mới làm xong ra ngoài nói: "Mười giờ mới bắt đầu thi, không sớm thế đâu, em ăn gì đó trước đi."

Bây giờ đã sang tháng chạp, không biết bao giờ Phương Mỹ Di về, liệu nên gửi bản thảo qua đó như thế nào.

Từ khi tuyết rơi, vào những lúc rảnh rỗi Trần Ngải Phương đã làm một ít sủi cảo, rồi để chúng vào trong tủ đông lạnh, tiện thể gửi một ít cho họ, lúc lười nấu cơm thì chỉ cần đun lại sủi cảo, thêm ít mì, thế là thành bữa cơm.

Phong Lẫm nhìn một lúc, cúi đầu hôn lên mặt cô.

Thấy vậy, đoàn trưởng Phong nhân cơ hội đút cho cô một cái sủi cảo.

Cố Di Gia thấy không có tin tức gì nghĩa là vẫn ổn, nếu không thì Phương Mỹ Di đã gọi điện về từ lâu rồi, bảo bọn họ không cần vẽ nữa để tránh việc lãng phí thời gian.

Buổi chiều khi Cố Di Gia tỉnh dậy thì cô cũng không ngủ thêm nữa vì sợ tối không ngủ được, nên bắt đầu ngồi phác thảo.

Cố Di Gia dậy sớm là vì cô thấy rất háo hức, tâm hồn cô đã bay tít về phía chân núi kia rồi.

Sau khi ăn bữa sáng, Cố Di Gia kéo đoàn trưởng Phong ra ngoài.

Chớp mắt đã đến ngày diễn ra cuộc thi trượt tuyết.

Trước khi ra ngoài, đoàn trưởng Phong kiểm tra lại quần áo của cô, mũ, khăn quàng, găng tay các thứ, chân cô đi đôi ủng lông cừu, không những có thể giữ ấm, mà còn có thể chống nước, đây là đồ do Quản Tễ gửi đến vào năm ngoái.

Đây là sủi cảo do Trần Ngải Phương làm.

Món sủi cảo Trần Ngải Phương làm đầy ắp nhân, rất thơm, cực kỳ ngon.

Cố Di Gia cười đáp lại, Mạnh Xuân Yến, Tiền Ngọc Phượng cũng vui vẻ chào họ, biết họ định đến chân núi để xem cuộc thi trượt tuyết, nên đi cùng nhau luôn.

Tiền Ngọc Phượng cũng ngại ngùng chào họ: "Cô Gia Gia, chú Phong."

Đi được một lúc, lại gặp Tiền Quyên Quyên và doanh trưởng La.

Vừa ra khỏi cửa thì gặp cả nhà doanh trưởng Tiền.

Tiền Quyên Quyên cười đồng ý, xoa đầu cô bé, nhìn thấy mái tóc buộc cao của cô bé, đôi mắt cô ấy có phần kỳ lạ.

Vì tết năm ngoái ít khi ra ngoài, nên cô không có dịp mặc, thế mà năm nay lại dùng đến.

Thấy vậy, Tiền Quyên Quyên cũng không quan tâm, mặc kệ cậu bé đang nghĩ gì.

Cô ấy chưa kịp nói gì thì Tiền Đức Thắng đã xấu hổ quay đi.

Hai cô cháu đang nói chuyện, cảm giác có ai đó đang nhìn, Tiền Quyên Quyên quay đầu sang, phát hiện đó là Tiền Đức Thắng.

Doanh trưởng Tiền và Mạnh Xuân Yến cùng nhau chào họ, cười nói: "Gia Gia, đoàn trưởng Phong, hai người định đi xem cuộc thi trượt tuyết sao?"

Mọi người lại hỏi thăm nhau.

Tiền Quyên Quyên và doanh trưởng La đi cùng anh trai, Tiền Quyên Quyên vẫy tay gọi Tiền Ngọc Phượng, dắt tay cô bé, hỏi thăm cô bé dạo này thế nào.

Tiền Ngọc Phượng xấu hổ nói: "Dạo này mẹ dạy cháu đan áo len, khi nào cháu biết đan rồi, cháu sẽ đan cho cô út một chiếc."

Đến lượt Tiền Đức Thắng, cậu bé im lặng nhìn sang, ngậm chặt miệng không nói gì, doanh trưởng Tiền quay sang nhìn cậu bé làm cho cậu bé lập tức hoảng sợ, khẽ chào.

Thỉnh thoảng doanh trưởng Tiền và Mạnh Xuân Yến quay đầu lại thấy hai vợ chồng họ vừa đi vừa nói chuyện, đi sát vào nhau, trông rất thân mật, nên ngại ngùng quay đi.

Nhà doanh trưởng Tiền đi trước, Cố Di Gia và đoàn trưởng Phong đi sau, hai vợ chồng thì thầm nói chuyện, chủ yếu là vì Cố Di Gia đi chậm, đoàn trưởng Phong sợ cô mệt, nên sẵn lòng đi chầm chậm ở phía sau cùng cô.

Thật ra nói là đi cùng, nhưng mỗi người đi một đường.

Kể từ khi doanh trưởng Tiền quyết tâm sửa tính nết cho Tiền Đức Thắng, dùng cách huấn luyện binh sĩ để dạy dỗ cậu bé, hơn một năm trở lại đây đã phát huy tác dụng đáng kể.

Bây giờ Tiền Đức Thắng đã bỏ được nhiều thói quen xấu, cũng hiểu chuyện hơn, mọi thứ đều đang đi theo hướng tích cực.

Chỉ là dù Tiền Đức Thắng có vẻ đã tiến bộ hơn nhưng nhiều thứ vẫn khác.

Hoặc là do lúc đầu xảy ra chuyện Tiền Quyên Quyên chỉ may quần áo mới cho hai mẹ con Mạnh Xuân Yến khiến Tiền Đức Thắng bị cha dạy dỗ, cho nên có lẽ trong lòng cậu bé đang giận dỗi điều gì đó.

Tiền Đức Thắng cũng không thân thiết với cô út là Tiền Quyên Quyên lắm, thậm chí mỗi lần nhìn thấy Tiền Quyên Quyên thân thiết với chị gái, cậu bé sẽ nhìn chằm chằm, không biết đang nghĩ gì.

Tiền Quyên Quyên không thèm để ý, hiện tại cô ấy đã kết hôn và không còn sống cùng gia đình, không còn phải bị tẩy não với những câu nói kiểu như phụ nữ nên cống hiến cả cuộc đời cho đàn ông.

Đàn bà cũng là con người, chẳng khác gì so với đàn ông, đàn bà cũng không cần hy sinh bản thân mình vì đàn ông.

Hiện tại cô ấy sống vì chính mình, sống một cuộc sống thoải mái, dễ chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận