Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 537: Muốn Trượt Tuyết 1

Khu nghỉ dưỡng trượt tuyết nằm trong rừng núi cạnh trụ sở, có thể trượt từ trên đỉnh núi xuống, tuyến đường đã được quy hoạch rất đơn giản, gồ ghề và thô sơ.

Cuộc thi trượt tuyết này là do quân đội đặc biệt tổ chức cho binh lính, mặc dù người nhà cũng có thể tham gia, nhưng nếu không có kỹ năng nào thì chẳng ai dám đăng ký.

Cố Di Gia nhìn chằm chằm núi tuyết cùng cây cối trong núi, cô nghĩ thầm cho dù ở kiếp trước, cô cũng không dám đăng ký môn trượt tuyết này.

Không được mấy người dám thử thách với loại hình trượt tuyết gồ ghề hoang sơ như này.

Cô quay sang nói với đoàn trưởng Phong: "May mà em không có ý định đăng ký tham gia, trông khá nguy hiểm."

Đoàn trưởng Phong thầm thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng cô đã từ bỏ ý định trượt tuyết, nào ngờ cô lại nói với vẻ phấn khích: "Nhưng từ chân núi trượt xuống chắc cũng được đó."

Nghe vậy, đoàn trưởng Phong nhìn chằm chằm vào chân núi, thấy chỉ có vài bước, nếu thật sự trượt xuống từ đó thì sẽ cũng được một đoạn.

Anh suy nghĩ nghiêm túc, có nguy hiểm cho cô không?

Anh nhanh chóng dời sự chú ý của cô: "Gia Gia, mấy người lão Cố đều ở đây này."

Tuy nhiên, anh trai và chị dâu lại lo cô mặc quần áo chưa đủ.

Cố Di Gia thấy chúng chơi nên hơi tò mò, tuyết vừa trắng vừa dày, trông giống như bông, nhảy lên đó chắc sẽ rất dễ chịu phải không?

Lúc này trời lạnh nên cô mặc thêm quần áo dày, bước đi hơi loạng choạng, khi nắm tay Phong Lẫm không ai nói gì, ngược lại còn lo cô sẽ mất thăng bằng bị ngã.

Lúc này ở đây đã có rất nhiều người nhà, cho dù thời tiết lạnh giá cũng không thể ngăn cản được nhiệt huyết của họ. Đặc biệt là những đứa trẻ, chúng rất năng động, không sợ lạnh, da thịt rắn chắc, chạy quanh sân trượt tuyết, chơi ném tuyết, làm người tuyết hay là lăn trên tuyết, một đám nhóc rượt đuổi nhau, rất nhộn nhịp, những tiếng la hét vang lên rất xa.

Cố Di Gia nói: "Không lạnh, trên người em mặc rất nhiều quần áo." Sau đó, cô quay sang nói với Cố Minh Thành: "Anh cả, sức khỏe của em đã tốt hơn nhiều rồi, em muốn ra ngoài xem thử."

Làm sao mới có thể ngăn cô muốn trượt tuyết?

"Gia Gia, sao em lại tới đây?" Cố Minh Thành nhắc nhở: "Em có mặc nhiều quần áo chưa? Sao không mặc áo khoác quân đội?"

Tuyết ở đây chưa từng được dọn nên rất dày, dù có ngã vào cũng không đau.

Cuộc thi trượt tuyết được tổ chức vào tháng 12 âm lịch hàng năm là khoảng thời gian hiếm hoi ở đây đông vui, người nhà rảnh rỗi sẽ đến xem cùng vui.

Cố Di Gia quay đầu lại, nhìn thấy anh trai và chị dâu cùng với Bảo Sơn, Bảo Hoa đi tới, vội vàng kéo tay đoàn trưởng Phong.

Bảo Hoa kiễng chân nhìn đám trẻ con đang chơi đùa trong tuyết rồi nói với đám trẻ: "Bố, mẹ, con nhìn thấy đám Tam Hoa, con muốn đi tìm họ chơi."

Đoàn trưởng Phong nhìn theo ánh mắt của cô, lập tức cảnh giác.

"Đi đi." Trần Ngải Phương nói: "Con không được lăn trong tuyết đâu, biết chưa?"

Trần Ngải Phương cũng nói: "Có lạnh không? Nếu lạnh thì nói nhé, rồi mau về nhà."

Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương đều biết cô rất thích tham gia náo nhiệt, dù lo lắng cho cô nhưng cũng không đành lòng ngăn cản cô.

Cố Minh Thành vỗ đầu con trai, cười nói: "Bảo Sơn cũng đi chơi đi, không phải phía bên đó có bạn học của con sao?"

Bảo Sơn nhìn sân thi đấu, rồi nhìn em gái đang chạy tới chơi cùng một đám trẻ, thở dài.

Trực giác của Cố Minh Thành đã sai: "Bảo Sơn, sao bạn cùng tuổi với con mới học lớp bốn, lớp năm mà con đã học lớp sáu rồi, con có theo kịp không?"

Trần Ngải Phương không khỏi nghiến răng nghiến lợi muốn kéo con gái về, trông cô bé giống như con khỉ hoang, không biết giống ai nữa.

"Cha, mẹ, con đi trông Bảo Hoa." Cậu bé rất có ý thức của anh trai, không có hứng thú với việc chơi tuyết, trận thi đấu còn chưa bắt đầu nên quyết định để mắt tới em gái trước, không làm cha mẹ lo.

Bảo Hoa đã chạy rất nhanh, từ xa truyền đến một chữ "biết" nhưng cũng không biết rốt cuộc cô bé biết cái gì nữa.

Bảo Sơn nhìn về hướng cha chỉ rồi nói: "Cha, đó không phải là bạn cùng lớp của con, kém hơn con một lớp."

"Thật sao?" Cố Minh Thành rất kinh ngạc: "Tên nhóc kia nhìn qua cũng trạc tuổi con."

Bảo Sơn trầm giọng nói: "Đúng là bằng tuổi con, nhưng bây giờ con đang học lớp sáu, tháng chín năm tới con sẽ lên thị trấn học cấp hai, còn cậu ấy vẫn còn học lớp năm." Sau đó, cậu bé chỉ vào mấy đứa trẻ trạc tuổi cậu ở trong tuyết: "Cậu này học lớp bốn, cậu kia học lớp năm, còn cậu kia..."

Cố Minh Thành nhìn trời đất, thầm nghĩ chắc không phải giống anh ấy đâu, mặc dù khi anh ấy lớn bằng Bảo Hoa đã đi đào hết núi sông gần nhà.

Anh ấy không phải là kiểu cha mẹ ép con mình phải đứng đầu trong mọi việc, cảm thấy điều quan trọng nhất là con mình được hạnh phúc, miễn là chúng không vi phạm kỷ luật nhà trường là được. Suy cho cùng thì ngày xưa anh ấy đã trải qua như thế nào, chỉ có ăn và chơi, nên anh ấy không thể ép con mình trở thành thiên tài gì hết.

Bảo Sơn liếc nhìn cha mình, bình tĩnh nói: "Thực ra các môn học lớp sáu khá đơn giản, bây giờ con đang học kiến thức cấp hai với cô út."
Bạn cần đăng nhập để bình luận